Chương trước
Chương sau
Đến giữa buổi tiệc, Tiết Ngôn rời khỏi chỗ, có lẽ là đi toilet. Không lâu sau đó, Tô Giác cũng đứng lên: “Tôi đi dặm lại phấn một chút.”
Mọi người nhìn bóng lưng kẻ trước người sau của hai người, ai nấy đều cảm thấy khả nghi.
Biên Nhan cúi đầu rời khỏi chỗ ngồi, cố khiêm tốn hết sức có thể, cuối cùng vẫn bị đôi mắt sáng như đuốc của quần chúng tóm được, tất cả mọi người đều tỏ vẻ hưng phấn chờ xem kịch hay.
Biên Nhan: “...”
Cô thật sự chỉ muốn đi toilet thôi, vừa nãy đã cố nín rồi nhưng cô chợt nhận ra càng nhịn thì càng mắc.
Rửa tay xong rồi ra khỏi toilet, lúc cô đi qua khúc ngoặt hành lang quả thật đã nhìn thấy họ đang đứng trêи sân thượng nhỏ của nhà hàng, bên trong cành lá xanh um tươi tốt, ánh sáng cũng khá mờ ảo, đúng là một nơi cực tốt dành riêng cho nam và nữ tâm sự với nhau.
Biên Nhan hơi dừng bước, vừa lúc Tiết Ngôn nghiêng mặt sang bên chợt nhìn thấy cô.
Biên Nhan cất bước đi nhanh về.
Dáng vẻ cô trông rất giống chạy đến rình trộm.
Tiết Ngôn đợi đến khi cô đi khuất thì mới quay mặt lại, do dự nói: “Bia đỡ đạn?”
Thốt lên cụm từ này thì anh ta cau mày lại.
Trong lòng Tô Giác dấy lên một nỗi tham vọng, chỉ cần anh ta phủ nhận, dù có lừa cô ta...
“Đừng ngây thơ vậy, ban đầu tôi chưa từng che giấu.” Giọng Tiết Ngôn đầy sự lãnh đạm nhưng không hề che giấu khinh miệt trong đó: “Khi đó cô hẹn tôi không phải vì để né tránh sự đe dọa của Vương thiếu sao?”
Biên Nhan là người cuối cùng đi ra ngoài nhưng lại trở về đầu tiên nên mọi người thầm biết CP là ai rồi.
Ngay sau đó, một mình Tiết Ngôn xuất hiện ở cửa, vẻ mặt tự nhiên ngồi vào chỗ của mình.
Đợi mọi người ăn gần xong bữa, Tô Giác mới khoan thai trở về với đôi mắt ửng đỏ và nét mặt uể oải, mặc dù đã trang điểm lại nhưng người ta vẫn thấy rõ được rằng cô ta đã khóc.
Mọi người: ??! Trong nháy mắt, trí tưởng tượng bay xa.
So với nữ minh tinh điện ảnh xinh đẹp, quả nhiên Tiết đại tổng tài vẫn chung tình với thanh mai bé nhỏ hơn chăng?!
Sau khi tạm biệt nhau, mọi người chia tay ở cửa nhà hàng.
Biên Nhan đi theo sau lưng Đàm Dận, mượn đêm đen lạnh lẽo lặng lẽ nhét tay mình vào lòng bàn tay anh: “Bảo bối, vừa rồi anh không nói gì ở bữa tiệc, không thoải mái sao?”

Đàm Dận cầm tay cô: “Không phải em thích kiểu cool ngầu à?”
“Ha ha ha, lúc này người cool ngầu nên hất tay em ra, bảo em tránh cho xa vào.”
“Anh thu phí.”
“... Cũng đúng ha.”
Biên Nhan nhón chân lên, nhanh chóng hôn lên môi anh: “Tiền cho anh hết.”
Đàm Dận hơi ngẩn ra.
Nhớ tới cái ví dày cộm của mình, Biên Nhan lại hôn thêm mấy cái lên môi anh.
Đàm Dận đè vai cô lại, bất đắc dĩ: “Bây giờ trêи môi anh chắc dính toàn son của em rồi nhỉ.”
Biên Nhan ngượng ngùng lấy khăn giấy ướt trong túi xách ra: “Em lau cho anh nha.”
“Không cần.” Anh cúi người ngậm lấy môi dưới của cô: “Lau vậy sẽ đều hơn.”
“Ưm ưm...”
Biên Nhan bị hôn đến khó thở.
Đến khi anh thở hổn hển buông ra, môi mỏng của anh trở nên đỏ thắm lạ thường, miệng và lưỡi của cô cũng bị hút đến phát đau.
Toàn bộ son môi đều bị ăn sạch rồi!
Dù sao cũng đang đứng ở lối đi bộ có kẻ đến người đi, Biên Nhan đỏ mặt không dám nán lại nên kéo anh đi nhanh.
Một bữa ăn mất khoảng 3 tiếng, giờ đã gần mười giờ tối, ven đường chỉ còn cửa hàng bán đồ tình thú tên “Adult Fun” vẫn sáng đèn.
Biên Nhan lập tức nhớ đến cuộc nói chuyện lúc ban ngày, chợt dừng chân lại.
Cô ngượng ngùng: “Bảo bối ơi...”
Đàm Dận ngầm hiểu: “Muốn vào mua hả?”

“Muốn muốn, ở nhà không có cái kia...”
Anh gật đầu, nắm chặt tay cô: “Đi thôi.”
Biên Nhan không khỏi liếc nhìn bảng hiệu, bên trêи không có ghi chú bán tự động nên chắc chắn trong cửa hàng có người trông tiệm.
Cô lùi về phía sau: “Em không vào đâu.”
Đàm Dận nhìn cô, mỉm cười: “Bây giờ em thấy khó lại chùn bước à?”
“Em là con gái, người khác chắc chắn sẽ nghĩ em mua những thứ đó để dùng cho người khác.” Biên Nhan không chịu nổi sự xấu hổ này, giống như con dê tự lựa chọn hình cụ để chờ bị làm thịt vậy.
Đàm Dận hít một hơi thật sâu, buông tay cô ra: “Được rồi, anh đi.”
Anh lấy một cái khẩu trang trong túi ra rồi đeo lên, vuốt tóc mái trêи trán xuống, ngụy trang sơ một chút, sau đó cúi đầu đi vào trong cửa hàng.
Mấy phút sau, anh cầm theo một túi giấy bình tĩnh đi ra ngoài.
Biên Nhan buồn cười chết rồi: “Mua được luôn hả?”
Đàm Dận: “Ừ”.
“Anh nói gì với người ta?”
Đàm Dận lấy khẩu trang xuống liếc cô: “Chủ tiệm đề cử rất nhiều đồ tình thú khá thú vị, bây giờ muốn anh lấy ra cho em xem không?”
Biên Nhan nghiêng đầu: “Thôi về nhà về nhà.”
Về đến nhà, Đàm Dận lấy một cái hộp hình chữ nhật trong túi giấy kraft, gỡ lớp gói bên ngoài ra, một cây ƈôи ȶɦịt giả màu da xuất hiện, phần thân gậy căng phồng, phía dưới còn có hai túi cầu, được làm giống hệt như thật.
Biên Nhan trợn to đôi mắt: “Bảo bối, anh chọn cái này to thật đó nha...”
“To à?” Đàm Dận thản nhiên: “Không khác kϊƈɦ cỡ của anh là bao.”
“Vậy lúc anh ngậm vào thì không phải sẽ giống anh đang tự ngậm của mình sao?”
Vẻ mặt Đàm Dận lạnh lùng.
Biên Nhan che miệng lại: “Em không nói nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.