“Được, anh đi với em.” Đàm Dận dừng ăn, dùng giấy khăn lau miệng.
... Anh mà đi thì đừng hòng được nhả tiền!
Biên Nhan nháy mắt ra hiệu: “À này, anh có phát hiện Tiết Ngôn có ý kiến với anh không?”
Đàm Dận cười: “Tại sao anh ta lại có ý kiến với anh?”
“Bởi vì em chứ sao.”
“Em?”
Biên Nhan nói một cách hàm súc: “Có lẽ anh ấy muốn ăn cỏ hồi đầu (*) đấy.”
(*) ăn cỏ hồi đầu: ý nói làm một việc gì đó mà bạn muốn làm lại.
Dù sao cọng cỏ cô đây mơn mởn ngon miệng, xanh non mọng nước như vậy mà.
Nụ cười của Đàm Dận phai nhạt.
...
Công ty con dưới trướng tập đoàn Biên thị, phòng làm việc của Tiết Ngôn.
“Mặc dù nói là người một nhà... Cũng không thể nói trắng ra với anh thế này nhưng mà lúc nào mới thanh toán tiền nhuận bút cho em?”
Ngồi bị ghẻ lạnh hơn hai mươi phút, thấy Tiết Ngôn vẫn vùi đầu làm việc, không hề có ý muốn đoái hoài gì tới cô, Biên Nhan không chịu nổi đứng phắt dậy.
Rốt cuộc Tiết Ngôn đã chịu dời ánh mắt từ số liệu phân tích trêи báo cáo qua. Anh cảm thấy bất ngờ, nhíu mày: “Em rất thiếu tiền?”
Biên Nhan phát ra tiếng lòng đầy khát vọng: “Vầng, rất thiếu!”
Tiết Ngôn bỗng trở nên u ám hơn: “Sao anh không biết gần đây em cần tiêu một khoản lớn như vậy? Là em thiếu tiền hay cậu bạn trai kia của em thiếu tiền?”
Nói trúng tim đen.
Biên Nhan cứng họng.
Tiết Ngôn cười lạnh: “Cầm tiền trong nhà đi nuôi trai, em giỏi đấy.”
“Em...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nuoi-idol/1329440/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.