Chương trước
Chương sau
Edit:Julia
…………
Hỏa Viêm ở phía trước mở đường, cơ hồ mấy tiểu đệ phía sau không có nước dụng võ, chỉ khi nào có cá lọt lưới mấy tiểu đệ mới ra tay, nên đa số chỉ có thể đứng bên cạnh xem diễn.
Mà bị vây ở bên trong Tinh Không Văn Dương nhàm chán nhìn xung quanh.
Tuy rằng tình huống đẫm máu, nhưng Tinh Không Văn Dương bị Hỏa Viêm dạy dỗ đã có chút thói quen.
Có câu  nói thế này, khả năng thích ứng của con người là vô hạn, mà Tinh Không Văn Dương chính là minh chứng tốt nhất.
Chỉ là, làm người cũng không thể quá kiêu ngạo, bằng không sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn.
“Đoàng!” Một tiếng súng vang lên, Hỏa Viêm lập tức xoay người, tuy không bị bắn trúng nhưng đạn vẫn xượt qua da, máu tươi liền chảy xuống,
“Mẹ nó!” Hỏa Viêm thấp giọng mắng chửi, không nghĩ tới sẽ ở lật thuyền trong mương, cái tên lão đại bỉ ổi kia gian manh trốn ở góc tối nổ súng.
“Viêm!” Tinh Không Văn Dương kêu to, không để ý mọi người ngăn trở vọt lại đây, bởi vì tốc độ của viên đạn và tốc độ của Hỏa Viêm đều nhanh, cho nên Tinh Không Văn Dương chỉ nhìn thấy Hoả viêm chảy máu chứ cũng không biết thương thế của Hỏa Viêm thế nào, anh chỉ biết là Hỏa Viêm bị thương!
Mà ngay tại một khắc kia, anh không làm chủ được thân thể mình nhảy đến, cho nên mới có cảnh xông ra không màng sống chết của bản thân.
“Ngu ngốc, đừng lại đây, nơi này nguy hiểm!” Hỏa Viêm  hô lớn, cái tên tiểu nhân kia không biết trốn ở góc khuất nào, mà nam nhân này lại chạy đến chỗ cô không phải làm mục tiêu cho người ta chứ làm gì.
Nhưng Hỏa Viêm đang nói thì Tinh Không Văn Dương đã nhanh chân, dứt lời, Tinh Không Văn Dương đã chạy tới bên cạnh Hỏa Viêm.
“Cô không sao chứ?” Tinh Không Văn Dương khẩn trương xem Hỏa Viêm chảy máu ỏ chỗ nào.
Hỏa Viêm trừng mắt nhìn anh, nhanh chóng kéo anh đến góc an toàn, mấy tiểu đệ phía sau rất nhanh tìm chỗ núp vào, sau đó dựa theo địa thế tìm kẻ địch núp trong tối.
“Viêm, có sao không, viên đạn bắn vào chỗ nào, chúng ta mau đến bệnh viện, đừng sợ nhất định sẽ không có việc gì.” Tinh Không Văn Dương gắt chặt tay Hỏa Viêm, tuy lo lắng nhưng không qên an ủi Hỏa Viêm.
Mà Hỏa Viêm dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tinh Không Văn Dương.
Nam nhân này thực ngốc, bằng không sẽ không phát hiện cô không có bị sao hết.Hơn nữa làm sao lại cố nén khóc an ủi cô, mà anh cũng dong dài quá đi, cứ lải nhải bên tai cô.
Có điều, đầu óc cô hình như có vấn đề, lại cảm thấy nam nhân ngốc này đáng yêu mới chết.
“Ngu ngốc! Tôi không có làm sao hết, mắt anh dùng để làm gì thế hả, sao không nhìn cho cẩn thận vào.” Nam nhâ đáng yêu thì sao cũng không thể yêu chiều, lúc nên cần giáo huấn thì phải giáo huấn, cho nên Hỏa Viêm cóc thật đau vào đầu Tinh Không Văn Dương, anh ăn đau liền che đầu.
Sau đó dùng khuôn mặt vừa ủy khuất vừa cao hứng nhìn Hỏa Viêm.
“Cô thật sự không sao? Không có trúng đạn sao? Vạy sao lại chảy máu? Cô đừng có gạt tôi.” Mặc dù nghe giọng nói chắc chắn của Hỏa Viêm, nhưngTinh Không Văn Dương vẫn có chút lo lắng, có điều, cảm giác lực đạo đánh vào đầu mình Hỏa Viêm không nhẹ, Tinh Không Văn Dương yên tâm không ít, chỉ là, Hỏa Viêm vì sao lại đánh anh a!
Haizzz, từ sau khi anh ở cùng Hỏa Viêm, mấy chuyện bị đánh này như cơm bữa, có đôi khi anh nghĩ, nếu ngày đó mà Hỏa Viêm không đánh mình nữa, liệu anh có quen không. 
“Tôi lừa anh làm cái gì, tôi nói không có việc gì là không có việc gì sở dĩ chảy máu là do xượt qua da.”  Tuy ngữ khí  không được tốt, nhưng Hỏa Viêm có thể nhẫn nại giải thích đã khó, mà chỉ giải thích với Tinh Không Văn Dương đã xem như là đãi ngộ đặc biệt rồi
Phải biết rằng, Hỏa Viêm rất ít khi cùng người khác giải thích cái gì.
“Xượt qua da? Ở nơi đâu?”
“Ở đây, tôi nói là không sao mà.”  Hỏa Viêm chỉ vào vết thương đã ngưng chảy máu cho Tinh Không Văn Dương xem.
“Đỏ như vậy, nhất định rất đau đi, xem chỗ này, Viêm, có phải rất đau không,tôi thổi thổi cho nha.” Nói xong, Tinh Không Văn Dương kéo cánh tay bị xước da của Hảo Viêm qua thổi.
Hỏa Viêm dại ra, mà đám tiểu đệ đứng gần đó muốn cười mà cười không được, còn có vài tiểu muội thì hâm mộ không thôi.
“Ngu ngốc!” Lại thêm một cái cốc đầu vào đầu Tinh Không Văn Dương, có điều Tinh Không Văn Dương cảm giác, tựa hồ không có đau.
“Lão đại, người đã bắt được, chị muốn xử lý thế nào.” Không lâu sau, vài tiểu đệ bắt một người đàn ông lại đây, người đó rất hoảng sợ.
“Hỏa lão đại, không phải tôi cố ý nổ súng, lúc nãy tôi sợ quá nên lỡ tay bóp cò, ngài tha cho tôi đi, Hỏa lão đại, ngài đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, tôi biết sai rồi, ngài bỏ qua cho tôi đi mà.” Người đàn ông nhìn Hỏa Viêm liền quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, nước mắt cũng thuận thế chảy ra.
Hỏa Viêm cùng đám tiểu đệ ở phía sau thấy tên này thật hèn mọn, mà Tinh Không Văn Dương cau mày nhìn ông.
“Ông……” Hỏa Viêm đang muốn mở miệng giáo huấn người đàn ông này, nhưng là lại bị  Tinh Không Văn Dương đánh gãy.
“Là ông nổ súng?” Tinh Không Văn Dương hỏi người đàn ông đó.
“A, tôi không có cố ý, thực sự không có cố ý, các người bỏ qua cho tôi đi.” Người đàn ông đó không quản ai hỏi, chỉ kêu khóc cầu xin tha.
Tất cả mọi người cảm thấy mất mặt thay ông ta, nhưng cũng tò mò nhìn Tinh Không Văn Dương, bọn họ đều muốn biết tỷ phu bình thường ôn hòa lại đáng yêu này sẽ làm gì, sẽ không thấy người ta đáng thương mà thả đi chứ.
“Ông……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.