95.
Bức ảnh đấy hẳn là xấu lắm.
Một tay An Dạng vung vẩy lọt hẳn ra khỏi khung hình, tấm ảnh chụp được bộ dạng toe toét đó của anh chắc sẽ không được chọn để in ra đâu.
Nhiếp ảnh gia tiếp tục hướng dẫn bọn họ tạo thêm vài dáng nữa, chụp tới chụp lui một lúc lâu.
Tôi đứng trong đám người, trộm nhìn anh mãi, đến tận khi chuông vào học vang lên mới trở về lớp.
Khi việc chụp kỉ yếu vừa hoàn tất, tiếng reo hò từ xung quanh ồ ạt truyền đến, tôi nghe thấy rất nhiều nam sinh cùng nữ sinh hô lớn tên người mình thích.
"An Dạng, em thích anh!"
Bước chân tôi khựng lại, nhưng rất nhanh lại tiếp tục đi về phía trước.
Nơi này không có chỗ cho tôi.
96.
Thi đại học xong, An Dạng vô cùng rảnh rỗi, ngày nào cũng đến trường tìm tôi vào giờ nghỉ trưa.
Bảo vệ cũng bị anh chọc đến phiền, đuổi mãi không đi, nên mỗi lần tóm được cũng chỉ có thể vỗ vỗ đầu, bất lực mở cửa cho anh đi vào.
Tôi không hỏi gì về chuyện tỏ tình ngày hôm đó, An Dạng cũng chẳng hề nhắc tới.
Anh mỗi ngày đều đến trường cùng tôi ăn trưa, sau đó đến sân bóng rổ đánh vài hiệp, nói đúng hơn là đi bắt nạt đàn em lớp dưới.
Trong mấy ngày tôi thi chuyển cấp, An Dạng ngày nào cũng đón đưa.
Dọc đường anh luôn miệng lảm nhảm đủ thứ chuyện, nào là lúc làm bài không cần khẩn trương, đừng lo lắng nếu thấy người khác làm bài nhanh hơn mình, phải bình tĩnh tự tin, vân vân mây mây.
Ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nhieu-tien-moi-chiu-ban-cho-ta/215891/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.