27.
Nhờ chăm chỉ ôn tập mỗi buổi trưa, thành tích thi giữa kì của tôi rất tốt.
Sau khi hoàn tất bài kiểm tra cuối cùng, tôi bước ra khỏi phòng thi, nhìn thấy những nam sinh mặc đồng phục THPT trên sân bóng rổ, lòng lại nhớ đến An Dạng. Tâm trạng bỗng chốc trở nên nặng nề.
Tôi không biết phải đối mặt với anh thế nào.
Vì vậy đành tiếp tục trốn anh.
Tôi cất bước, một mình quay về kí túc xá.
28.
Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, tôi ngồi trong lớp, tâm trạng rối bời không biết nên làm thế nào cho phải.
Do dự nửa ngày, vẫn quyết định cứ đi xuống trước đã, mọi chuyện khác tính sau.
Tôi vừa đi vừa suy nghĩ xem nên đối mặt với An Dạng thế nào, gặp được anh thì nói cái gì mới tốt.
Nhưng tới nơi rồi mới biết, những suy nghĩ đắn đo của tôi buồn cười đến thế nào.
An Dạng chẳng hề đợi tôi.
Tôi một mình đứng trước cổng trường, hệt như một kẻ ngốc.
Mà cũng có gì đâu cơ chứ, điều này chẳng phải bình thường lắm sao.
Làm gì có ai đã có bạn gái mà còn muốn cùng em trai ăn cơm trưa đâu, chỉ có cẩu độc thân mới thế.
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày mình, đứng lặng mất hai phút mới chuyển được bước chân, lủi thủi một mình đến nhà ăn.
Khi tôi đã ăn gần xong, Lạc Nghệ tìm thấy tôi.
Chị nói: "An Dạng bị giáo viên giữ lại rồi, anh ý nhờ chị nhắn cho em, sợ em chờ lâu."
"Em không có."
"Cái gì?", Lạc Nghệ sửng sốt.
Tôi không có chờ anh, tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nhieu-tien-moi-chiu-ban-cho-ta/215885/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.