6.
Tôi đi học.
Kiều Khánh Quốc không có chút nào do dự, trực tiếp đồng ý với tôi, sau đó còn nhờ người sắp xếp đưa tôi đến một trường học rất tốt trong thành phố.
Nhưng mà tôi vẫn chưa biết viết chữ nhộn nhạo phiêu đãng đâu.
Lớp một bài học thật sự rất đơn giản, tôi không xem sách cũng chẳng giao lưu với bạn bè cùng lớp, chắc là do đã quen ở một mình rồi.
Tôi phải học nội trú vì trường học cách nhà quá xa.
Mỗi sáng thứ bảy bố tôi đều đến cắp nách đón tôi về nhà.
Bố tôi chân trước vừa mới đi, An Dạng liền mang một thân lửa giận đùng đùng từ đường đối diện theo sau mà đến, tư thế hùng hổ như muốn đánh người không bằng, doạ tôi sợ mếu máo.
Tôi nhớ dạo này mình đâu có trêu chọc gì anh, chỉ thấy anh bước nhanh đến trước mặt tôi, bẹp miệng hỏi: "Mấy ngày nay em đi đâu?"
Ý da, sao mà nghe uỷ khuất lạ thường nha.
Tôi đực mặt ra nhìn anh không nói.
"Em đi đâu?" Giọng anh lúc này đã cao lên quãng tám.
Tôi thật sự bị hù đến độ nói lắp: "Em.....em.....đi học....ở...ở lại mà."
Anh lập tức dịu giọng: "Thế sao em không nói với anh"
Ủa anh, em với anh hông có thân luôn á.
Nếu nhớ không lầm thì mình chỉ mới nói với nhau năm sáu câu thôi á.
An Dạng cũng mặc kệ, cứ thế hỏi tới tấp: "Em đi học ở đâu?"
Tôi thành thành thật thật khai báo tên trường cho anh, anh trừng lớn đôi mắt, sau đó cười tủm tỉm mà nhìn tôi: "Vậy là mình học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nhieu-tien-moi-chiu-ban-cho-ta/215880/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.