Kể lại mấy chuyện gần đây mình mới nhớ ra những tật xấu của Linh. Lắm khi bạn bè mình cũng phải bó tay khi nghe Linh nói những câu ngô nghê và không có một dấu hiệu gì là nó được phát ra từ miệng một cô gái 17 tuổi. Kiểu như: "Em nhặt được một cái kẹo anh ạ! Em có nên ăn nó không?"; "Anh không biết thì thôi, con Tê giác khi xuống nước thì thành con... Hà mã" @@, rồi cả những kiến thức Địa lý siêu đẳng như: "Hạ Long ở Hải Phòng", "Cù Lao Chàm ở gần mũi Cà Mau". Mình chẳng hiểu đi học em tiếp thu được cái gì mà đầu óc em lắm khi như một đứa trẻ lên 8. Đôi khi mình cũng buồn. Chơi với thằng Hoàng, nó học giỏi sẵn rồi. Vi nhà Hoàng cũng thuộc nhóm con gái thông minh nhanh nhẹn. Thỉnh thoảng Hoàng cũng thủ thỉ với mình rằng chẳng hiểu sao mình lại yêu được một người con gái như Linh. Hình như đầu Linh bị mất đi một số nơ ron thần kinh nào đó nhận biết hiểm nguy và hậu quả thì phải. Em cứ thích gì là làm luôn, chẳng cần suy nghĩ trước sau gì hết. Chẳng biết hồi em bé có bị ngã đập đầu xuống đất không mà lại thiết sót nhiều đến vậy. =( Thôi lảm nhảm nhiều. Quay lại truyện.
Sau khi mình khỏe lại thì điều đầu tiên Linh muốn là chạy khắp khu chợ đồ gốm, vừa kết hợp việc tìm người và tranh thủ ngắm nghía vài thứ em thích. Nào là cốc đổi màu khi có nước nóng, một cái đĩa có miệng sâu để thả đàn vịt nhựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nhieu-cung-khong-du/2686062/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.