Mình dậy trước Linh vì tiếng chuông báo thức của điện thoại. Đi ăn uống đến tận 4 giờ sáng mới về vậy mà 8 giờ sáng lại phải thức dậy đến công ty nhận thư hay đồ để chuyển phát rồi. Mắt mình lồi ra như hai cái chén. Khi mình dậy thì thấy Linh đang nằm nghiêng về phía mình, em ngủ rất say và mình chắc chắn rằng nếu có làm gì thì em cũng không biết. Hê hê. Vừa nhìn Linh vừa cười. Mình cũng chẳng hiểu sao mỗi khi ngắm Linh là tim mình lại đập loạn thêm một nhịp. Cái áo phông em đang mặc hơi rộng cổ nên khi em nằm lệch như thế nó hở gần mất một bên vai. Da Linh mịn và trắng nõn. Hic. Nhìn chỉ muốn cắn một phát. Mình hít thật sâu để lấy can đảm cúi xuống thơm lên má em một cái. Hic. Má con gái mềm mềm âm ấm như bông. Đưa tay vuốt mấy lọn tóc đang rủ xuống trên mặt em, rồi kéo chăn đắp lại và đi xuống nhà.
May mà sáng nay chỉ có 2 cái nên khoảng nửa tiếng là hoàn thành công việc. Một cái thì chuyển lên tận tòa nhà ở Hai Bà Trưng, còn một cái thì trong khu Linh sống trước đây. Đang chờ chủ nhà ra nhận đồ chuyển phát thì mình thấy hai chứ không phải một chiếc ô tô màu đen đỗ ở ngay trước cửa nhà Linh. Từ trong xe bố Linh bước ra. Một nhóm người mặc vest đen hay sơ mi cũng xuất hiện từ cái xe thứ hai. Tất cả đến đây chắc chỉ đều là tìm Linh về.
Mình vội kéo áo khoác lên tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nhieu-cung-khong-du/2686054/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.