Đã rất lâu rồi kể từ ngày đó, hắn dường như đã quên mất tên thật của chính mình rồi. Hắn còn nhớ rõ mình cũng có gia đình, thúc thúc, thẩm thẩm rất yêu thương hắn, họ gọi hắn là Phi Tuyệt, hắn cũng đã lớn lên trong hạnh phúc giống như bao đứa trẻ khác. Tuy nhiên có một ngày, sự yên bình đó bỗng nhiên bị phá vỡ.
Ngày đó hắn đang chơi cùng với lũ trẻ trước sân liền bị thúc thúc bỏ xuống một cái hầm trong góc sân, yêu cầu hắn bằng mọi giá phải giữ yên lặng sau đó mới đậy củi lại rồi đi mất. Một lúc sau bỗng xuất hiện một đoàn người mang vũ trang hung thần ác sát tiến vào sau đó không nói tiếng nào liền ra tay tàn sát Lưu gia thôn. Thúc thúc tuy có võ công cao cường tuy nhiên một khó địch được một trăm, cuối cùng vẫn bị giết dưới tay bọn chúng.
Một ngày này trong toàn thôn chỉ toàn là máu, tiếng khóc thét sợ hãi, tiếng binh khí va chạm, hắn chỉ có thể cố hết sức kìm nén lại tiếng khóc sợ hãi bất lực của mình. Tới lúc hắn tỉnh dậy tất cả những gì còn lại chỉ là những ngôi nhà bị cháy sụp, xác người khắp nơi, máu nhuộm đầy đường, ngay cả xác thúc thúc của hắn cũng không biết bị bọn chúng đem đi đâu rồi.
Toàn bộ Lưu gia thôn nhộn nhịp sum vầy bị san bằng chỉ trong một đêm, trong lúc đó, hắn lại hoàn toàn bất lực trốn ở dưới hầm, không thể làm gì nhìn từng người từng người thân yêu của hắn bị những lưỡi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nguyet-cong-chua/2346399/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.