Nhưng sự yên tĩnh của cô lại bị một tiếng động từ phía sau hàng cây nào đó truyền đến phá vỡ.
Đó là một loại cảnh cáo phát ra từ cổ họng mãnh thú, ý bảo động vật khác rời xa phạm vi thế lực của nó.
Tước Lợi Nhi dừng bước, nhìn chằm chằm những hàng cây rậm rạp trong công viên, mơ hồ phát hiện có một đôi mắt vàng rực chớp sáng trong bóng cây tối đen.
Đó là cái gì? Chó? Sói? Hay hổ?
Cô run sợ vài giây, liền không chút do dự đi qua. Giờ phút này cô chỉ đơn thuần là tò mò, đã thấy không ít việc lạ trên đời, lá gan của cô trái ngược với tuổi tác, đây cũng là nguyên nhân Huyễn Dạ Thần Hành dặn cô đừng gây chuyện.
Nhưng mà, cô mới bước vài bước, chủ nhân cặp mắt vàng kia liền hiện thân.
Mạnh mẽ, tao nhã lại còn khiếp người.
Tước Lợi Nhi kinh sợ không thể nhúc nhích.
Có thể nào không giật mình chứ? Ở trước mắt cô chính là…… một con báo! Một động vật chỉ ở rừng rậm hoặc vườn bách thú mới có thể thấy, một dã thú căn bản không có khả năng xuất hiện ở loại thành phố lớn như San Francisco này.
Nhưng hiện tại con báo đen cơ hồ cùng bóng đêm dung thành một thể này lại ở gần ngay trước mắt, đôi mắt vàng quỷ dị đằng đằng sát khí, hơi thở lạnh lẽo trong mũi và giữa những chiếc răng nhọn phun ra theo gió đêm truyền tới gần, trực giác cô cảm thấy địch ý mãnh liệt. Báo đen ở cách cô ba mét lưu động, đầu cúi thấp, dáng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nam/80803/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.