Lời nói của Lương Lạc Hiền làm ta thật buồn rầu, ta thật vất vả mới chuẩn bị hảo triển lãm tranh, khi đang thuận lợi tiến hành thì hắn lại đi đến trước mặt ta nói những lời này, hơn nữa một người tuỳ tiện như thế, tại sao Ôn Gia Dật lại yêu thương đến như vậy!? Còn tìm ta đảm đương người thế thân, bộ dáng của ta thoạt nhìn như một người tuỳ tiện sao!? Hay là bởi vì ngoại hình chúng ta tương tự nhau!?
Khi về nhà lại nhìn thấy đứa con của nữ nhân kia, lần này ta thật sự không thể nhịn được nữa.
” Tại sao ngươi lại ở trong này!?” Đầu của ta thật sự rất đau.
” Anh ngươi muốn ở cùng với chúng ta.” Nữ nhân mở miệng, bọn họ là sớm có dự mưu đi!?
” Không có chỗ.” Ta không muốn ở cùng với hắn.
” Vậy thì đổi một gian lớn hơn đi.”
” Bệnh thần kinh.” Ta nhịn không được bật cười, thật sự rất buồn cười.” Ha ha ha…… thật buồn cười, ta nói cho các ngươi biết, phòng ta sẽ không đổi, cũng sẽ không chung sống cùng các ngươi, ta sẽ dọn đi ra ngoài, ngày mai sẽ lập tức dọn đi ra ngoài.”
” Vậy thì sinh hoạt phí của chúng ta phải làm sao đây!? Gian phòng này ngươi có tiếp tục thuê không!?” Nam nhân kia thật không biết liêm sỉ.
” Sẽ không, mới đây không lâu ta đã cho ngươi mười vạn nguyên, ta nói rồi ta sẽ không cho ngươi tiền nữa, hai mẹ con các ngươi cũng không cần tìm ta gây phiền toái, nợ ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau/3049126/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.