Mặc dù đã được Phong Diên trấn an, nhưng khi nhìn xung quanh thấy biết bao nhiêu là xe sang đã sớm đậu kín khuôn viên rộng lớn của căn nhà, Tư Niệm vẫn là không thể kiềm chế được sự căng thẳng. Cho đến khi cả ba đã đến ngay trước cửa lớn, biết rằng sau khi bước qua cánh cửa này bản thân còn cứ căng thẳng như vậy thì sẽ làm hỏng chuyện, Tư Niệm hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi cùng anh bước vào.
Tư Niệm cùng Phong Diên và Bảo Bảo vừa mở cửa bước vào, toàn bộ ánh nhìn từ tất cả mọi người đều đột nhiên hướng về phía họ. Tuy rằng trong lòng bây giờ đang vô cùng căng thẳng, Tư Niệm vẫn lễ phép cúi đầu trước tất cả mọi người.
“Phong Diên đây rồi! Chà, thằng nhóc này dạo này cao to quá đấy!”
“Phong Diên của chúng ta càng lớn càng đẹp trai đúng chứ?”
“Bảo Bảo cũng đã lớn rồi ha!”
Họ hàng, bạn bè của anh và ba anh đều tiến tới chào hỏi, tấm tắc khen ngợi. Dường như không một ai để ý tới sự hiện diện của Tư Niệm đang đứng ở bên. Nhận ra con trai đã tới, lão Lâm và bà Khương từ trên lầu đi xuống. Lão Lâm tươi cười.
“Con trai, đã tới rồi sao?”
Bà Khương lúc này vui vẻ đi vào đám đông, tới bên cạnh con trai nhưng ánh mắt lại nhìn sang Tư Niệm.
“Cháu chào bác gái.” Một lần nữa, cậu lại lễ phép cúi đầu. Bà Khương xoa lưng cậu mỉm cười.
“Tư Niệm à, hôm nay cháu đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-vo-yeu/2905271/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.