Sau khi nán lại trên giường vài phút, Tư Niệm cuối cùng vẫn lết cái cơ thể mệt mỏi cùng tinh thần nặng nề ra ngoài. Vừa ra đến ngoài cậu có chút giật mình khi thấy Phong Diên lúc này đang ngồi chình ình ở bàn ăn, mặt tối sầm, một tay cầm ly cà phê, một tay chống lên trán. Anh bây giờ trông không khác gì một ông cụ 80 bị mất ngủ. Nhìn sắc mặt không được tốt như vậy, có vẻ đêm qua anh thực sự không ngủ được chút nào.
“Chưa ăn sáng mà uống cà phê, anh sẽ bị đau bụng đó.”
Vẫn vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ ấy, dứt lời Tư Niệm liền vào bếp, bắt đầu nấu bữa sáng cho Bảo Bảo và Phong Diên. Phong Diên cứ ngồi đó một hồi lâu, Tư Niệm đang nấu ăn thì bỗng nhiên nghe tiếng chuông điện thoại. Tưởng của mình, không ngờ lại là của anh.
“Có chuyện gì?” Phong Diên bắt máy với chất giọng lạnh nhạt.
Đầu bên kia nói gì đó một lúc, anh lại trả lời một cách thẳng thừng: “Không.”
Cúp máy. Lại một loạt những tiếng chuông tin nhắn vang lên từ điện thoại anh. Anh cầm lên đọc một cách thờ ơ, sau đó thì bấm bàn phím trả lời với khuôn mặt vô cảm.
Sau khi ăn sáng, Phong Diên thay đồ ra ngoài. Nhìn bộ đồ hôm nay anh mặc, Tư Niệm biết anh không phải đi làm. Cậu không quan tâm nhiều, chỉ có điều, anh vừa ra ngoài, lại đến điện thoại cậu reo.
“Bác sĩ Trương, có chuyện gì sao?”
Nhìn cái tên ‘bác sĩ Trương’ hiện lên, trong lòng Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-vo-yeu/2905245/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.