“Bác gái, con đây.”
Nhận được cuộc gọi của Tư Niệm, bà Khương trong lòng sốt ruột vô cùng.
“Tư Niệm à, sao rồi con?”
“Con đã tới nhà Phong Diên và cho Bảo Bảo ăn rồi. Bây giờ thằng bé đang ngủ. Lát nữa tỉnh dậy không thấy con thằng bé có lẽ sẽ rất kích động, nhờ bác tới chăm sóc thằng bé một lúc nha.”
Nghe đến đây, bà Khương dường như đã hiểu ra, không có gì thay đổi cả. Quyết định rời đi của Tư Niệm vẫn như vậy. Cậu có lẽ đồng ý quay lại đơn giản chỉ là muốn cho Bảo Bảo ăn. Không còn cách nào khác, mặc dù rất tiếc cho con trai vì đã bỏ lỡ người tốt, nhưng rời đi hay ở lại căn bản vẫn là quyền quyết định của cậu, đến nước này rồi thì bà cũng chẳng thể làm gì hơn.
“Vậy… rất cảm ơn con vì thời gian qua đã ở bên chăm sóc cho con trai và cháu nội của ta. Dù không ở bên tụi nó được lâu nhưng ít ra con cũng đã cho tụi nó một khoảng thời gian hạnh phúc. Ta thực sự rất quý con đấy! Vậy nên tuy rằng sau này con không còn là gì với con trai ta nữa, khi buồn chán con vẫn có thể tìm ta trò chuyện nhé. Khi gặp khó khăn cũng vậy, cứ tới tìm ta, ta sẽ giúp đỡ con.”
“Cảm ơn bác gái. Con sẽ làm vậy.”
Chiều tối hôm đó, vì lo lắng cho con trai và cháu nội, bà Khương quyết định tới căn hộ của Phong Diên một chuyến. Mật khẩu cửa vào vẫn như cũ, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-vo-yeu/2905232/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.