Tô Dật Tu nằm úp soài xuống, Hách Đằng nhìn sô pha, ngồi sao cũng thấy ngại ngại.
“Anh dịch vào trong một chút.” Cậu nói.
Tô Dật Tu nhích nhích vào trong, “Được chưa? Không được thì lên giường?”
“Thôi cố chịu đi, chỉ bóp vai thôi mà.” Hai người đàn ông một cái giường, Hách Đằng vẫn còn hơi ám ảnh.
Mớm mông ngồi sát mép ghế, bóp bóp thì thấy vai của anh Nhất Hưu rất cứng, rõ ràng là cơ bắp bị thương rồi, khi cậu thường xuyên giơ cao tay viết bài rồi lại sửa bài tập cũng bị thế này. “Mấy thứ dưỡng sinh ăn cái này ra sao cái kia thế nào, hoàn toàn không đáng tin.”
“Không sai.”
“Đặt biệt là cái trò uống nước lúc mấy giờ mấy giờ đó.”
“Quá đúng.”
“Làm theo như thế thì khỏi ngủ luôn.”
“Có lý.”
“…” Tuy Tô Dật Tu đồng ý với cậu, nhưng sao lại có cảm giác lạ vậy nhỉ? Còn chẳng bằng không tán thành, miễn cưỡng quá chừng.
“Sao không nói nữa? Chúng ta tâm sự thêm năm đồng đi.”
Hách Đằng bĩu môi, “Trả tiền mát xa trước đi.”
“Cậu nói đi, bao nhiêu tiền?” Tô Dật Tu chống cánh tay nhấc người lên nhìn cậu, “Tiệm mát xa của người mù bây giờ mát xa toàn thân một tiếng một trăm tệ, cậu định lấy bao nhiêu tiền?”
“Toàn thân thì thôi đừng, tôi không đủ sức, tuy là tôi cũng muốn kiếm thêm tiền.”
“Từng phần bọn họ lấy năm mươi tệ.”
“Vậy tôi lấy bốn mươi là được.”
“Người ta tàn tật lấy nhiều tiền một chút là chuyện nên làm.”
“Tôi cũng tàn tật mà.”
Tô Dật Tu lia mắt quan sát cậu, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-rat-ban/203495/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.