Đại Bảo thấy Hách Đằng không đi thì rất sốt ruột, mũi nó rất tốt cho nên ngửi thấy mùi của Hách Đằng vẫn còn trong hành lang, định lủi lên lầu.
Hách Đằng nắm dây bị nó kéo tới mấy bước, nhưng cậu lại không muốn đi lên, không muốn đi lên một mình, Tô Dật Tu đứng phía sau, chỉ cần anh đi theo thì cậu sẽ không sợ như vậy nữa, ít nhất không phải chỉ có mình cậu.
Người trên lầu bước nhanh xuống, đang nói gì đó, Hách Đằng nghe thấy tên mình.
Tô Dật Tu đi tới bên cạnh giúp cậu giữ Đại Bảo đang bồn chồn lại, “Sao không lên, tôi tìm được mà.”
“Chờ anh.”
“Hách Đằng!” Vừa dứt lời thì Hứa Nhạc và Lâm Văn Thụy bước vội xuống, “Gần đây cậu làm sao vậy! Không mở điện thoại, không có nhà, cũng không đến tìm bọn tớ! Có chuyện gì rồi?” Lâm Văn Thụy có vẻ rất lo lắng.
Hách Đằng nhìn hắn, xương sống lạnh toát, “Không có gì, di dộng hư rồi.”
“Đổi thì nói cho bọn tớ biết chứ, mua cho cậu cái khác.” Hứa Nhạc nhìn nhìn Đại Bảo trong tay cậu, “Chó nhà ai vậy?”
“Của tôi.” Tô Dật Tu bên cạnh nói. Tuy có thể hai người này là bạn của Hách Đằng, nhưng nhìn Hách Đằng lại cảm thấy không phải, “Các vị tìm cậu ấy có việc gì sao?”
“Anh là ai?” Lâm Văn Thụy cảnh giác nhìn Tô Dật Tu.
Đại Bảo rất nóng lòng, không ngừng cọ chân Tô Dật Tu muốn đi lên. Tô Dật Tu cúi xuống gãi cằm dỗ dành nó.
Hách Đằng quan sát sắc mặt Tô Dật Tu, sau đó cắn răng nói: “Anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-rat-ban/203491/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.