Không biết mình đã trở nên nhạy cảm và hay xấu hổ thế này từ khi nào nữa, chẳng giống đàn ông gì cả. Hách Đằng run tay bưng tô đổ khoai tây và cà rốt đã xắt vào nồi thịt bò sôi ùng ục.
Mùi thơm tỏa ra, nhưng Tô Dật Tu chỉ ngửi được mùi trên người Hách Đằng, hít vào một cái là từng lỗ chân lông đều lấp đầy tên của người nào đó.
Hách Đằng bị Tô Dật Tu cứ đứng im lặng bất động bên cạnh làm luống cuống, muốn tập trung nấu ăn, nhưng sự tồn tại của người kia quá mạnh mẽ, không nhìn cũng đã cảm nhận được ánh mắt chăm chú đó.
“Ra ngoài ra ngoài, một lát nữa là ăn được rồi.”
“Không.”
“Anh đi chơi với con đi.”
Tô Dật Tu nghe vậy, cậu nói là “con” chứ không phải “con anh”, chứng minh Hách Đằng đã ngầm thừa nhận Đại Bảo cũng là con cậu rồi, rất tốt, biết tự hiểu lấy.
Đại Bảo đã chờ ba nó từ lâu, hôm nay vừa mới đi làm đẹp, đẹp trai miễn bàn.
“Oa, hôm nay con trai mình đẹp trai quá vậy.” Tô Dật Tu và Đại Bảo làm ầm ĩ, “Không, phải là càng ngày càng đẹp trai chứ. Có đúng không Hách Đằng.”
“Đúng đúng đúng, con anh đẹp trai nhất, Đại Bảo bước ra là tất cả chó khác lui xuống ngay.”
Tô Dật Tu cười, xách tai Đại Bảo dùng âm lượng chỉ hai cha con nghe được nói: “Mẹ con ghen kìa. Thật ra mẹ con cũng đáng yêu lắm, có đúng không?”
Cái mặt dài của Đại Bảo sà ngay tới, nhắm ngay cằm Tô Dật Tu bắt đầu liếm.
Tô Dật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-rat-ban/1303419/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.