Thấy Tô Dật Tu không chỉ bịt miệng mà còn trợn mắt, Hách Đằng căng thẳng, “Sao vậy? Buồn nôn à? Có phải tụt đường huyết không vậy? Lẽ ra không nên để bụng rỗng đi tắm, còn tắm lâu như vậy nữa!”
“Lo lắng cho tôi sao.”
“Nói thừa! Anh là miếng cơm manh áo của tôi đó!”
Tô Dật Tu bỏ tay xuống buồn cười nhìn cậu, “Cậu như thế này mới giống một thanh niên hai mươi ba tuổi.”
Hách Đằng không nói gì, bấm nút thang máy, “Đi ăn cơm trước?”
“Cậu đói à?” Nhìn chằm chằm cánh cửa thang máy đóng chặt, anh hỏi.
“Cũng tạm.”
“Đừng nói cũng tạm, đói thì đi ăn trước.”
“Tôi quan tâm anh mà! Không biết ngày mai Đại Bảo sẽ thế nào, anh đừng có việc gì nha.”
Tinh một cái, cửa thang máy mở ra. Tô Dật Tu vào thang máy, giữ nút mở cửa chờ Hách Đằng vào, trong lòng vẫn còn đang vui thầm vì mấy lời cậu nói, kết quả là Hách Đằng thở dài rồi nói tiếp, “Nếu anh có việc gì, Đại Bảo sẽ càng khó chịu hơn, đến lúc đó nhất định sẽ ghét tôi.”
“Cậu chỉ vì Đại Bảo?”
Hách Đằng nhìn anh, “Nếu không thì sao?” Cậu thấy sắc mặt Tô Dật Tu không ổn, lập tức bồi thêm “Đương nhiên, cũng có quan tâm anh. Nhưng mà chắc anh không ganh tị với Đại Bảo nhà anh đâu nhỉ.”
Tô Dật Tu cắn răng, “Không đâu.” Ai lại đi thừa nhận mình hơn thua với con chó chứ!
Hách Đằng cười nhìn Tô Dật Tu, định hỏi lại anh số điện thoại, tới bây giờ cậu vẫn chưa nhớ được, lúc mở danh bạ lên lại thấy đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-rat-ban/1303408/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.