Chương trước
Chương sau
Khu vui chơi có ba cổng ra vào, Trương Thiếu phân Lưu Vân Phi và ba bạn nữ thành hai nhóm chia ra hai cổng khác nhau, còn cậu và Diệp Nam thì chạy ra cổng phía bắc.

Đã 20 phút trôi qua kể từ khi đứa trẻ bị lạc mất, rất có thể bé đã bị đưa ra khỏi công viên, nhưng tất cả mọi người vẫn chưa từ bỏ hy vọng. May mà cậu tình nguyện viên kia đã kịp nhìn thấy bóng lưng người đã bế đứa bé đi. Dù không kịp đuổi theo nhưng cậu ta đã nhớ được dáng người và các đặc điểm quần áo của người đó.

"Nghe nói bé bị bắt cóc sau khi vừa đưa kẹo xong. Tình nguyện viên cũng rất tốt bụng, ai mà lường trước được tình huống đó đâu." Trương Thiếu lắc đầu ngao ngán, "Chuyện này, cho dù là bất kể ai trong số chúng ta thì lúc ấy cũng đều hành động như vậy. Chẳng qua là không dắt tay bé thôi mà, không thể coi là tội ác tày trời được."

Diệp Nam không nói gì. Đối với cậu, không dắt trẻ con trong tay chính là tội lỗi không thể nào tha thứ được, có thể là chuyện sẽ khiến người ta hối hận cả đời.

Ngoài Trương Thiếu và Diệp Nam, ở cổng chính phía bắc còn có mấy nhân viên bảo vệ. Người nào cũng đều rất nghiêm túc nhìn chằm chằm khách khứa qua lại, nhất là những người lớn có mang theo trẻ em, nhìn trân trân đến mức họ không dám bước vào.

Diệp Nam và Trương Thiếu vẫn còn mặc trang phục hoạt hình nhồi bông nhưng lại không đội phần đầu lên, vẻ mặt nghiêm trọng đứng canh trước cửa, vừa nhìn đã biết trong khu vui chơi xảy ra chuyện gì đó.

Bọn họ đứng nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa tóm được. Thay vào đó, ngoài cổng lại có một xe cảnh sát đỗ lại, đèn xe nhấp nháy inh ỏi còi báo động. Ngay khi cửa xe vừa mở ra, cảnh sát đổ xô chạy thẳng về khu dịch vụ trung tâm.

Đáng lý ra vụ việc xảy ra sau 48 giờ mới có thể lập án. Nhưng khu vui chơi mang chuyện phụ huynh gây sự sử dụng bạo lực với nhân viên ra để làm cái cớ nên đã gọi cảnh sát đến đây ngay. Cứ vậy, chuyện đứa bé bị bắt cóc có thể cùng giải quyết chung.

Có xe cảnh sát đậu trong khu, lại thêm các nhân viên lo lắng chạy ra chạy vào, điều này nhanh chóng thu hút sự chú ý của các du khách khác.

"Nghe nói có chuyện gì đó xảy ra rồi, ở công viên này này." Một số du khách bắt đầu thảo luận.

"Có chuyện gì vậy? Khu vui chơi có vấn đề à? Hay là có người ngã chết?"

"Không phải. Nghe nói nhân viên ở đây làm con nhà người ta bị mất tích, đến cả nhân viên thời vụ cũng chạy đi tìm giúp."

.....

Diệp Nam cúi đầu suy ngẫm một lúc, bèn kéo Trương Thiếu sang một bên nói nhỏ.



"Thật là, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ!" Trương Thiếu ngạc nhiên nhìn cậu, "Tôi có thể đề xuất với người phụ trách, nhưng anh ta có đồng ý hay không thì chưa biết nữa."

"Chúng ta đi hỏi đi, càng nhanh càng tốt." Diệp Nam nói.

Trương Thiếu dẫn Diệp Nam quay về khu trung tâm, rồi gọi điện thoại kêu Lưu Vân Phi và ba bạn nữ kia về đây.

"Trước tiên thay quần áo đã. Tôi sẽ nói với người phụ trách, cứ loại bỏ vài người bảo vệ gác cửa, rồi yêu cầu anh ta phát loa thông báo."

"Thông báo? Thông báo cái gì?" Lưu Vân Phi hỏi.

"Thông báo đã tìm được đứa trẻ, xin quý khách hãy yên tâm, mong mọi người chú ý an toàn, khu vui chơi sắp đến giờ đóng cửa." Trương Thiếu đáp.

"Hả?"

Mọi người quay ra nhìn nhau, không hiểu vì sao Trương Thiếu lại muốn lan truyền tin giả. Người phụ trách khu vui chơi đương nhiên đồng quan điểm với nhau, cho dù Trương Thiếu và Diệp Nam có cố gắng tranh luận thì cũng không được đồng ý.

"Mấy cậu nghĩ ra cái cách gì vậy? Thông báo vớ vẩn cái gì? Nếu không tìm được con tôi về đây thì cả đám các người đừng mong thoát tội!" Mấy phụ huynh đang ngồi ghế đá nghỉ ngơi ngẩng đầu lên quát tháo.

"Chúng tôi không thể đảm bảo chắc chắn sẽ tìm được cháu bé, nhưng tôi có thể khẳng định, nếu khu vui chơi còn tiếp tục chăng dây chặn hết cổng ra vào thì kẻ bắt cóc sẽ không dám thò đầu ra, bé còn có thể gặp nguy hiểm."

Trương Thiếu thấy cảnh sát nhìn về phía này thì đi tới tường thuật chi tiết lại một lần.

"Các cậu có chắc người bắt cóc cậu bé vẫn còn ở trong công viên không?" Cảnh sát hỏi.

"Không. Nhưng chúng tôi đã liên tục kiểm tra camera giám sát trong 20 phút sau khi bé mất tích và không nhìn thấy bất kỳ kẻ khả nghi nào ra khỏi cổng. Mà sau đó chúng tôi còn tăng thêm nhân lực canh gác, trừ khi hắn ta có thể trèo tường trốn thoát, không thì chắc chắn vẫn còn quanh quẩn trong khu vui chơi." Người phụ trách nói.

"Vậy thì cứ thử làm như thế này đi, trước tiên thông báo cho khách du lịch là công viên sẽ đóng cửa, chúng tôi sẽ phái vài người mặc thường phục ngồi xổm trước cổng theo dõi." Cảnh sát đưa ra quyết định cuối cùng.

"Chúng tôi cũng đi." Trương Thiếu đáp lại ngay.

Một người đi ra từ căn phòng nhỏ bên cạnh cũng nói: "Tôi cũng muốn giúp."

Diệp Nam quay lại nhìn, chính là cậu nam sinh bị những phụ huynh kia đánh cho bầm dập mặt mũi. Mặt cậu ta được bôi đầy thuốc mỡ, trông còn kinh khủng hơn trước.

Nhưng cậu ta vẫn xung phong: "Tôi biết mặt cậu bé đó, tôi cũng nhìn thấy nghi phạm rồi. Tôi muốn đi tìm đứa bé."

Trương Thiếu đi tới vỗ vỗ vai cậu nam sinh: "Đi thôi, cậu đi cùng chúng tôi."

Không đợi đám phụ huynh đứng lên phát biểu ý kiến lần nữa, bọn họ đã nhanh chóng cởi bộ trang phục cosplay hoạt hình rồi chạy vèo ra ngoài.

Diệp Nam nhìn cậu thanh niên chạy hồng hộc tới cổng, sau đó vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phụ của lối ra.

Bàn bạc xong, khu vui chơi liên tục phát thông báo trên loa. Biết hôm nay công viên sẽ đóng cửa sớm, hành khách đều nối đuôi nhau ra về.



Diệp Nam sợ biểu cảm của cậu nam sinh sẽ khiến du khách nghi ngờ điều gì đó, bèn kéo cậu ta sang một bên rồi đưa cho cậu ta một chai nước.

"Cậu đừng sốt ruột quá, chúng tôi sẽ giúp cậu tìm được đứa bé mà." Diệp Nam thử an ủi, hơi ngừng lại mới nói tiếp, "Chuyện này không phải lỗi do cậu."

Cậu có thể thấy rõ sự hối hận và tự trách của cậu nam sinh này, đồng thời cũng hiểu rõ tường tận sự việc. Chuyện đã đến nước này, việc tự trách bản thân là đương nhiên, nhưng những người khác cũng không cần phải buộc tội cậu ấy thêm nữa.

"Cảm ơn." Cậu bạn uống một ngụm nước rồi lau miệng, cố tỏ ra bình tĩnh.

"Cậu cứ đứng cạnh nhận diện cho chúng tôi, nếu có bất kỳ người nào khả nghi thì cho chúng tôi biết." Diệp Nam nói.

"Đúng vậy. Cậu đang bị thương, cứ để cho chúng tôi ra tay." Trương Thiếu cũng tiếp lời.

Bọn họ lại đứng ở lối ra thêm nửa tiếng nữa. Trời đã chạng vạng tối, đèn đường trong công viên lần lượt sáng lên, khách khứa qua lại cũng dần trở nên thưa thớt.

Ngoài lo cho chuyện này, Diệp Nam còn lo không biết Nhậm Dịch có còn ở lại công viên với Tiểu Hổ hay không, hay là liệu Nhậm Dịch có đang đi tìm cậu không. Điện thoại cậu để quên trong phòng nghỉ, bây giờ lại không về lấy được nên cũng không liên lạc được với Nhậm Dịch. Cậu chỉ mong Nhậm Dịch đã ra về, yên tâm ngồi chờ cậu ở nhà.

Chẳng ai biết được người bắt cóc đứa bé là loại người như thế nào, sau đó có thể làm ra hành vi manh động nào hay không. Diệp Nam hy vọng Nhậm Dịch đưa Tiểu Hổ đi càng xa càng tốt, dù có gặp nguy hiểm thì cậu cũng không đành lòng để hai người họ nhìn thấy.

Diệp Nam nhìn vài cặp phụ huynh dẫn con ra khỏi cổng trước mặt, không thấy bóng dáng Nhậm Dịch và Tiểu Hổ đâu. Và cũng không trông thấy người nào có ngoại hình tương tự như nghi phạm cả.

Bọn họ đều biết, càng tối muộn thì số người còn lại càng ít ỏi, xác suất tìm được hắn càng nhỏ đi. Ai cũng hiểu châm ngôn thừa nước đục thả câu, nhưng chỉ sợ khi hết sạch hành khách qua lại, hắn ta vẫn cứ lẩn trốn không chịu xuất hiện.

Đúng lúc này, mọi người đột nhiên nghe được tiếng nói phát ra từ bộ đàm mang theo của viên cảnh sát mặc thường phục đứng cạnh.

Mặc dù cảnh sát ngắt tín hiệu rất nhanh, nhưng vẫn có thể nghe được nội dung phát ra từ bộ đàm: "Phát hiện một nghi phạm, mặc áo khoác màu đỏ, dắt theo một trẻ em lại gần tường rào phía đông của cổng phía bắc."

Trương Thiếu và Diệp Nam liếc mắt nhìn nhau, còn chưa kịp đưa ra phương án hành động đã thấy cậu nam sinh không chút do dự bám sát viên cảnh sát mặc thường phục kia, chạy về phía tường rào.

Tường rào bao quanh khu vui chơi được xây rất cao, phía trên còn có dây thép gai giăng chặt, người lớn trèo lên còn khó khăn chứ nói chi là dắt theo một đứa trẻ năm tuổi.

Trương Thiếu và Diệp Nam nhanh chóng chạy theo cậu thanh niên, cùng lúc đó trông thấy hai bóng người, một người lớn một trẻ em đang trèo vắt vẻo trên tường từ xa.

Các cảnh sát mặc thường phục nhanh chóng bao vây hắn ta từ bên kia tường rào. Nhưng gã đàn ông trung niên kia rơi vào đường cùng lại nâng hẳn đứa bé trong tay lên trên đỉnh đầu. Hắn ta không thể giữ thăng bằng trên bờ tường, khi nhấc cậu bé lên, cả người hắn ta chao đảo lắc lư.

Trong lúc hoảng loạn, hắn bắt đầu gào thét van xin: "Tôi không phải người xấu, tôi không định bắt cóc trẻ con, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Tất cả đừng có lại đây! Tôi trả con lại cho các người, đừng có lại gần đây!!"

Diệp Nam mới chạy đến chân tường, tức khắc có cảnh sát chạy tới kéo mọi người ra chỗ khác.

"Đã tìm thấy nghi phạm, chuyện còn lại không phải phận sự của các cậu. Mọi người nhanh chóng quay lại khu vực trung tâm, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà." Cảnh sát nói xong thì vội vàng quay lại nhiệm vụ giải cứu cậu bé.

Xung quanh càng ngày càng đông, khách khứa dừng lại đứng xem náo nhiệt hẳn lên, nhân viên từ khu trung tâm nghe tin cũng tụ tập hết dưới chân tường.

Diệp Nam lo lắng nhìn lên, bởi vì cậu đã nghe thấy tiếng ầm ĩ dưới bờ tường. Phụ huynh cậu bé kia đều chạy lại, bắt đầu la hét om sòm để cậu bé nhanh chóng được thả xuống.



Đứa bé vốn đã sợ đến mức chỉ dám nức nở không nói được tiếng nào. Nghe thấy tiếng quát tháo của người lớn, nó bắt đầu gào khóc inh ỏi, vùng vẫy quẫy đạp trong tay gã đàn ông trung niên.

Cảnh sát vừa trèo lên đến nơi từ phía bờ bên kia, đang chuẩn bị dùng dụng cụ móc lấy đứa bé rồi khuất phục gã đàn ông thì tình huống trên bờ tường lập tức thay đổi. Đứa bé đã vùng vẫy khỏi tay người đàn ông, hoặc là gã trung niên bực mình vì nó làm ồn quá nên đã thẳng tay ném xuống dưới.

Mặt đất ngay bên dưới bờ rào rất nhỏ, lại bị chắn bởi các dây thép gai nên không có thời gian đặt đệm bơm hơi. Một nhóm người lao thẳng về phía đứa trẻ đang rơi xuống, Diệp Nam cũng cố hết sức lao về bức tường, ít nhất cũng có thể làm đệm đỡ cho cậu bé trước khi nó chạm đất.

Diệp Nam suýt nữa thì đập đầu vào tường, cả người cậu đều ngã uỵch xuống đất. Cậu nghe thấy tiếng gào khóc của đứa bé rơi xuống ngay trên đầu mình, dường như cậu còn nghe được cả tiếng khóc của Diệp Lăng.

Cậu nghe thấy Diệp Lăng đang gào khóc gọi "anh ơi". Đây cũng là lần đầu tiên sau rất nhiều giấc mơ, cậu được nghe tiếng Diệp Lăng khóc.

Ngoài tiếng khóc của Diệp Lăng, Diệp Nam còn nghe được cả Nhậm Dịch đang gọi mình.

"Nam Nam!"

Cậu nghĩ có lẽ mình đã gặp ảo giác rồi.

Cậu đang định giơ tay lên vững vàng đỡ lấy đứa bé, nhưng một đôi tay khác đã kéo cậu dậy, thế rồi cậu rơi vào một cái ôm ấm áp dẫn cậu lùi lại mấy bước.

"Không được. Em phải cứu nó, chắc chắn nó gặp chuyện gì rồi!" Diệp Nam hoảng sợ muốn thoát khỏi vòng tay ấy, lo lắng ngẩng đầu lên nhìn.

"Đã cứu được cậu bé rồi. Nam Nam, em có nghe thấy anh nói gì không?" Nhưng người đang ôm cậu lại càng siết chặt tay hơn.

Diệp Nam trợn tròn mắt.

Cảnh tượng trước mắt cậu dần trở nên rõ ràng. Cậu trông thấy đứa bé đang được một anh cảnh sát mặc thường phục bế trên tay, trông không có vẻ gì là bị thương. Gã trung niên trên tường rào cũng bị hạ gục, hai tay đều bị cảnh sát còng lại.

Những tiếng nói xung quanh vẫn ồn ào, nhưng cậu có thể nghe được rõ ràng giọng nói của Nhậm Dịch bên tai.

"Nam Nam, không sao nữa rồi, anh đưa em về nhà." Cậu nghe thấy Nhậm Dịch đã nói vậy với mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.