Một tổng tài như Nhậm Dịch, dường như ngay từ đầu đã không có ý định để những bộ quần áo kia có cơ hội bị trả về.
“Ngài Nhậm, tôi không thể nhận được đâu.”
Khi nghe Diệp Nam từ chối đúng như trong dự liệu của mình, Nhậm Dịch đã sẵn sàng đối phó.
“Nếu thầy Diệp không đồng ý nhận những bộ đồ này…” Nhậm Dịch ra điều kiện, “Tôi đây chỉ đành trả lại những bộ áo quần cậu đã tặng cho Tiểu Hổ.”
Diệp Nam ngước lên, cảm thấy không phục. Nhậm Dịch quá giảo hoạt, quá gian xảo, quá cao tay.
Nhậm Dịch quay đầu nhìn hành lang sau lưng, tuy biết tầng này không có ai khác ở nhưng vẫn có cảm giác bất tiện khi phải đứng ngoài cửa. Anh tiến lên một bước, cúi đầu hỏi Diệp Nam: “Tôi có thể vào chứ?”
Lúc này Diệp Nam mới nhớ khi gõ cửa Nhậm Dịch đã hỏi câu ấy, cậu sốt sắng mời Nhậm Dịch vào phòng.
“Tôi có thể hỏi một câu không…” Sau khi vào phòng, Nhậm Dịch hỏi một câu lấp lửng.
“Đương nhiên là được.” Diệp Nam đáp ngay.
“Tại sao cậu lại mua quần áo cho Tiểu Hổ?” Nhậm Dịch cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi trực tiếp.
“Tôi…” Diệp Nam không định giấu giếm, do dự một chút rồi nói: “Tôi cảm thấy tiền lương tháng trước của mình tính ra hơi cao.”
Nhậm Dịch hoàn toàn không nghĩ đến đáp án này, hơi sững sờ.
“Tôi biết ngài Nhậm không quá để bụng chuyện thêm lương cho tôi, có thể tôi sẽ mặt dày cho đó là vì ngài Nhậm hài lòng với kết quả làm việc của tôi, vậy nên mới phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-nho-nha-tong-tai/1015604/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.