Ban đêm, Lý Cảnh Hành nép vào vòng tay của Nguyên Dương ngửi mùi vị của cậu nghe đối phương nói chuyện chi tiêu trong nhà.
Lý Cảnh Hành thò tay vào trong bộ đồ ngủ sờ sờ ngực Nguyên Dương đột nhiên sờ vào một dấu vết, liền hỏi: “Em đang mặc loại nào?”
Kể từ khi Lý Cảnh Hành xác nhận quan hệ với Nguyên Dương, hắn nhận thấy cậu luôn mặc áo lót không đúng cách không tốt cho cơ thể nên đã mua rất nhiều đồ lót, Nguyên Dương phải ngoan ngoãn mặc đồ lót mới.
Chỉ là thỉnh thoảng vẫn mặc áo lót cũ. Lý Cảnh Hành lo lắng cậu không thoải mái nên đã đặt ra quy tắc.
Nguyên Dương dừng lại ấp úng nói: “Thứ em mặc … là đồ mới …”
Lý Cảnh Hành đứng dậy nhìn Nguyên Dương.
Nguyên Dương xấu hổ đến mức cụp mắt xuống: “Hôm nay không cần phạt, được không?”
Lý Cảnh Hành nhướng mày: “Không được.”
Nguyên Dương nắm chặt áo ngủ tay có chút trắng bệch hôn lên trên mặt Lý Cảnh Hành như muốn lấy lòng, nhìn mặt mày hắn nghiêm túc, cậu biết mình không thể trốn tránh nhẹ giọng nói: “Hôm nay chỉ chơi hai lần có được không? “
Lý Cảnh Hành gật đầu, Nguyên Dương thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cậu ngồi dậy. Lý Cảnh Hành ra khỏi giường lấy máy ảnh.
Quy tắc đặt ra là: Nếu Nguyên Dương mặc lại chiếc áo lót cũ, cậu phải để Lý Cảnh Hành sử dụng đạo cụ.
Nguyên Dương trước đây đã phạm phải nhiều lần, mỗi lần phải dùng đến vài món đồ chơi thường xuyên chơi đến khi nào cậu kêu cha gọi mẹ mới dừng lại.
Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-nho-cua-ly-tien-sinh/884751/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.