...ĐẾN TỐI... 
Nhiếp Minh Nguyên: NÀY! TỐI RỒI ĐÓ. 
U Minh Thú:? ( đang nằm, sắp ngủ) 
Nhiếp Minh Nguyên: CÁI MẶT ĐỜ ĐẪN ĐÓ LÀ SAO? SÁNG NAY NGƯƠI NÓI SẼ TẬP TIẾP TỐI NAY CÒN GÌ. 
U Minh Thú: 
U Minh Thú: ( ngáp) À PHẢI RỒI NHỈ! MÀ TA THẤY KHÔNG CẦN THIẾT LẮM. VỚI LẠI SÁNG NAY NGƯƠI MỚI BỊ THƯƠNG MÀ. 
Nhiếp Minh Nguyên: TA KHÔNG SAO CẢ. TẬP TIẾP ĐI. (ᴗ) 
U Minh Thú: (-_-;)・・・ 
U Minh Thú: ĐƯỢC RỒI, ĐƯỢC RỒI. TA TẬP VỚI NGƯƠI LÀ ĐƯỢC CHỨ GÌ ( nằm dậy, duỗi thẳng người) RA NGOÀI ĐI. 
U Minh Thú và Nhiếp Minh Nguyên ra khỏi hang động, nhảy lên đỉnh thác [ hang động ngay sau thác nước cho bạn nào thắc mắc ]. Bầu trời xung quanh họ tối mịt. 
U Minh Thú: (٥↼_↼) TỐI THUI THẾ NÀY, NGƯƠI CÓ CHẮC LÀ MUỐN TẬP KHÔNG? 
Nhiếp Minh Nguyên: CHẮC CHỨ! CHÍNH NGƯƠI ĐÃ NÓI THỜI GIAN LÀ VÀNG LÀ BẠC CÒN GÌ. 
U Minh Thú: Ý TA KHÔNG PHẢI THẾ. (ー_ー゛) 
U Minh Thú: ( thở dài) THÔI THÌ ĐỂ NGƯƠI LÀM QUEN VỚI HOẠT ĐỘNG VỀ ĐÊM VẬY. 
U Minh Thú lấy ra 1 chiếc đồng hồ cát nhỏ: 
U Minh Thú: GIỜ HAI TA SẼ CHƠI RƯỢT BẮT. 
Nhiếp Minh Nguyên: HẢ! ( ” ⊚ ͟ʖ ⊚ ”) 
U Minh Thú: HẢ CÁI GÌ MÀ HẢ. TA NÓI RÕ THẾ NÀY, TA SẼ ĐÓNG VAI NGƯỜI BỊ RƯỢT, CÒN NGƯƠI THÌ BẮT TA. 
U Minh Thú: THỜI GIAN CỤ THỂ LÀ CÁI ĐỒNG HỒ NÀY. KHI CÁT TRONG ĐÂY LẮNG XUỐNG HẾT, TRÒ CHƠI KẾT THÚC. TRONG THỜI 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-ma-thu/2965096/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.