Ông lão mới thất thần có vài giây, mà đã không thấy U Minh Thú đâu nữa. Nhìn lại, Y đã bám theo Kim Giác Tê, chỉ cách cậu nhóc 2/3 chặng đường, trong khi đó họ chỉ mới đi hơn nữa hòn đảo, còn phải chạy qua một vách núi cao. Dãy núi ngăn cách giữa hòn đảo, chia nó ra thành hai phần phía Nam và Bắc, thôn làng nằm ngay đầu phía Bắc hòn đảo, Bạch Thiên Sơn ở tận cuối phía Nam. Cấm địa bao trọn phần giữa, chiếm hết 3/5 hòn đảo. Trừ một nơi ra.
Thế mà, chỉ với vài giây ngắn ngủi, U Minh Thú đã đi hết 1/3 phía Bắc của cả hòn đảo. Quá nhanh rồi.
- CÒN ĐỨNG NGÂY RA ĐÓ! MAU CẢN NÓ LẠI - Ông lão tát vào mặt mà trấn tỉnh tinh thần - NÓ SẮP ĐUỔI KỊP HỌ RỒI.
Lão vận toàn lực, tiến thẳng về phía U Minh Thú đã đi được nữa chặng, trong khi Kim Giác Tê mới mon men tới vách núi. Lão ta chặng ngay trước mặt Y. Đây là lần đầu tiên ông lão phi hành nhanh đến thế. Chính bản thân ông ta cũng không ngờ. Thấy con quái vật sắp dí tới nơi, Ông dùng thổ thuật, tạo nên vài ngọn đồi nhỏ chắn ngang con đường đi.
- DÙ SAO TA CŨNG LÀ CHƯỞNG MÔN CỦA MỘT PHÁI. VÀ TA ĐÃ ĐẠT CẤP HOÁ THẦN ĐỈNH PHONG. NGƯƠI RẤT MẠNH. NHƯNG CŨNG CHỈ DỪNG Ở ĐÂY THÔI.
Nhưng giây sau vả ngay giây trước. U Minh Thú vận sức, ngọn lửa bao trùm lấy cơ thể, hiện lên hình ảnh phần đầu của một con mãnh hổ đang gầm hét, lao thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-ma-thu/2965073/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.