Kể từ lúc Nhiếp Minh Nguyên gia nhập vào Đại gia đình Bạch Sơn. Cho tới bây giờ, đã được 3 tuần. 
Nhờ sự chăm sóc và sự chỉ dạy tận tình của Lỗ Báng và các anh em trong tông môn, thực lực và kĩ năng của Nhiếp Minh Nguyên đã tiến bộ rõ rệt. Cậu đã có thể sử dụng nguyên khí của đất trời để luyện tập trở nên mạnh hơn, và có thể điều khiển linh lực cũng như một chút sức mạnh ẩn sâu trong cậu. 
Lúc này, Nhiếp Minh Nguyên đang ngồi thiền, tập luyện dưới sức ép của con thác, thử thách ở mức độ nguy hiểm ( dưới chân thác nước, mức độ mà Lỗ Báng ngồi tập ở chương #32). 
Dưới sức nặng của nước, cậu vừa phải vận khí, vừa giữ ổn định khí của mình. 
Lỗ Báng ở một bên theo dõi tình hình của cậu nhóc. 
Đã được 1 canh giờ, thời gian của thử thách đã hết, Nhiếp Minh Nguyên nhảy ra khỏi con thác, đáp ngay trước mắt Lỗ Báng, người cậu ướt như chuột lột. 
Cậu hớn hở, nói với Lỗ Báng: 
Nhiếp Minh Nguyên: THẾ NÀO HẢ? ĐẠI BÁNG CA CA? 
[ Nhiếp Minh Nguyên đổi cách xưng hô với Lỗ Báng từ " huynh " thành " ca ca " để tạo sự thân thuộc giữa 2 người hơn. ] 
Lỗ Báng: ( xúc động, nước mắt rưng rưng) ( ;∀;) 
Nhiếp Minh Nguyên: Ơ! SAO THẾ? SAO HUYNH LẠI KHÓC CHỨ? (@∆@;) 
Lỗ Báng: ( vừa lấy khăn lau đi nước mắt của mình, vừa kể lễ cậu nhóc) MỚI HÔM NÀO, ĐỆ ĐƯỢC ĐƯA ĐẾN BẠCH SƠN PHÁI 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-ma-thu/2965033/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.