U Minh Thú ngày một đến gần cậu hơn.
Nhiếp Minh Nguyên đang sợ hãi. Bây giờ đây cậu không chỉ chiến đấu với U Minh Thú, mà còn đấu tranh với chính ý chí của bản thân. Ý chí chiến đấu của cậu đang dần mất đi, và cậu thấy lo sợ.
Nhưng U Minh Thú không cho cậu thời gian. Nó đang xông tới đây, giơ vuốt nhe nanh, muốn đớp lấy con mồi. Minh Nguyên vẫn đứng ngây ra.
- Nó đang tới! Mau tránh! (Minh Nguyên đang cố thúc giục bản thân. Cơ thể cậu lại không chịu nghe lời)
Tinh Nguyên bước ra khỏi Thần kiếm:
- (thúc giục Minh Nguyên, hai tay vẫy không ngừng) Nhóc con! Còn không chạy? Đứng ngây ra đó? Nó tới rồi kìa!
Trưởng lão đứng đằng xa cũng sốt ruột không kém. Ông muốn đến đó ngăn chặn thảm kịch:
- Minh Nguyên đã gần như mất đi ý chí chiến đấu. Mà hắn còn tiếp tục tấn công? Phải ngăn nó lại ngay.
Gần như bế tắc, cậu nhóc đã tuyệt vọng:
- Kết thúc rồi sao? (rồi từ từ nhắm mắt lại)
Nhiếp Minh Nguyên nhắm mắt lại, nhớ về những ngày còn ở trong rừng tập huấn với U Minh Thú.
...HỒI TƯỞNG...
- Không đánh nữa! Không đánh nữa! Ngày nào cũng tập. Ngày nào cũng đấu. Nhưng kết quả vẫn là thua. Thế thì khi nào ta mới thành Tiên? (Minh Nguyên nằm lăn ra đất ăn vạ)
Nhiếp Minh Nguyên liên tục la hét, oán trách sau những lần bị U Minh Thú đẩy ngã. Cậu ghét phải thua cuộc, nên mới nằm ra ăn vạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-ma-thu/2965019/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.