Chói chang! Chói chang!
Khi ánh mặt trời lên cao hẳn, phiên chợ cũng sắp tàn. Người đi qua đi lại càng thưa thớt.
Ở chỗ đó! Có bóng dáng cao lớn quỳ không nhúch nhích của cô.
Lạc Thanh Tuyền cô một đời kiếp trước không phải nói phong quang, kẻ săn người đón nhưng chật vật như ngày hôm nay, hạ mình đến mức này mà vẫn vô ích thật là lần đầu tiên.
Nuốt một ngụm nước bọt khó khăn. Cô đang định đứng lên thì có một âm thanh khiêu khích, khinh thường truyền đến:
" Ui! Đây không phải Trần Lợi gia ư? Sao lại thành ra bộ dáng như thế này?"
" Các ngươi mau lại đây xem đi. Haha. Thật là sảng khoái."
Cô chậm rãi đứng lên nhìn, nhếch môi nói:
" Chó nhà nào sổ chuồng chạy nhông nhông đi cắn người vậy!" Nhìn thấy một đám người ăn mặc lụa là thì làm mặt tỉnh ngộ nói:
" Ồ thì ra là súc vật đội lốt người."Rồi chuyển sang áy náy nói:
"Thất lễ! Thất lễ!"
Bà đây đang nóng không chỗ phát tiết đây.
Đám người ăn mặc sang trọng không ngờ bị Trần Lợi nói đau như vậy, tím tái cả mặt. Có người muốn đi lên động thủ thì bị kéo lại. Rồi thì thầm vào tai cái gì ả đó.
Ánh mắt của Lương Sang Láng sáng rực lên, nhìn Trần Lợi một cách đắc ý.
Cô khinh thường hừ lại.
Vẻ mặt đó làm tức chết Lương Sang Láng, ả ngoắt tay cho người đi vô tiệm thuốc.Rồi cao ngạo nói với cô:
" Ngươi muốn cứu hắn?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-luc-the-chu-chi-cuoc-song/2252745/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.