Chương trước
Chương sau
Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Đỗ Thương: "Tôi biết rồi."
Bạn y: "Đỗ Thương, đừng bảo đây là cha của đứa nhỏ mà cậu nói nha?"
Bầu không khí ngưng đọng, mọi người đều trầm mặc, tầm mắt lần thứ hai nhìn về phía bộ ngực của Đỗ Thương. Ánh mắt Đỗ Thương như mang theo dao ném về phía bạn mình, đồng thời nói với Jude ở bên kia đầu điện thoại: "Bây giờ tôi về liền, anh dỗ cục cưng đi."
Jude im lặng nửa ngày, bỗng nhiên nói: "Bạn em à?"
Đỗ Thương dừng một chút, chần chừ nói: "Ừm."
"Đưa điện thoại cho hắn, ta muốn nói với hắn hai câu."
"Anh muốn làm gì?" Đỗ Thương vừa hỏi vừa đưa điện thoại cho bạn mình: "Anh ta muốn nói chuyện với cậu, đừng nói những gì không nên nói, cậu phải biết chừng mực đó."
Bạn y giơ tay làm một cái "OK", vừa cầm lấy điện thoại liền lao như một làn gió ra bên ngoài, tốc độ như chạy giặc: "Yên tâm đi Đỗ Thương, tôi tuyệt đối sẽ không nói lung tung, bất quá nói chuyện điện thoại trong phòng vệ sinh thì cũng hơi kỳ nên tôi sẽ ra ngoài trước để cho các cậu nói chuyện."
Lục Nham ác ý cười nhạo Đỗ Thương: "Bán mông đến nghiện?"
"Xin chú ý cách dùng từ, cảnh cáo lần cuối, đừng để tôi nói lần thứ ba." Ánh mắt lạnh lẽo này của Đỗ Thương là học từ Jude, quả nhiên Lục Nham liền vô thức cảm thấy lòng bàn chân mình phát lạnh.
Bản năng khiến Lục Nham ngậm miệng, mà xưa nay hắn vẫn luôn khinh thường Đỗ Thương cho nên liền xem nhẹ loại bản năng này. Tiếp tục nói: "Để đàn ông thao đến nghiện, lúc ở với phụ nữ... Có phải dùng thuốc mới cứng được không? Sinh xong con nối dõi liền lập tức ra ngoài tìm đàn ông thao đi —— A!"
Đỗ Thương một đấm đánh tới bên mũi của Lục Nham, sau đó là bên tai, rồi bụng, những nơi có thể dễ dàng gây đau đớn liền đánh mấy cái, kế tiếp túm lấy cổ của hắn, đem hắn kéo tới trước bồn rửa tay, nhấn đầu hắn vào bên trong, mở vòi nước ra xối vào miệng của hắn.
Lục Nham bị sặc mũi và cuống họng, đau đến nửa ngày cũng không nói nên lời. Hai chân đều bám dính lấy mặt đất, nếu không cả người hắn đều sẽ bị nhấn vào bên trong bồn, hai tay của Đỗ Thương tựa như gọng kiềm mà tóm chặt cổ họng hắn, hắn liều mạng giãy dụa.
Tống Niên sửng sốt một hồi rồi bắt đầu gào lên, mà Vinh Tấn phản ứng nhanh liền bắt lấy cánh tay đang tóm lấy cổ của Lục Nham, dùng cùi chỏ nhắm về phía giữa tay của Đỗ Thương. Hắn đã từng học qua quyền anh, một cùi chỏ này có thể trực tiếp đánh gãy cánh tay của Đỗ Thương.
Ánh mắt Đỗ Thương lạnh lẽo, bỗng nhiên buông tay ra nắm ngược lấy tay Vinh Tấn, một phát tháo khớp của hắn ra. Một tiếng lanh lảnh vang lên ở bên trong phòng rửa tay, khiến Vinh Tấn hành động lỗ mãng cũng khôi phục lại bình tĩnh, cúi đầu nhìn Đỗ Thương ở đối diện, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của đối phương làm cho đóng băng.
Vừa rồi hắn... Muốn trực tiếp đánh gãy tay của Đỗ Thương?
Vinh Tấn hoàn hồn, ánh mắt oán trách: "Đỗ Thương, Lục Nham chỉ là ăn nói hơi khó nghe, nhưng hắn là người tốt. Em cũng đâu cần phải tóm cổ hắn nhấn vào bồn rửa mặt như vậy."
Đỗ Thương: "Vừa rồi anh muốn đánh gãy tay của tôi?"
"Anh..." Vinh Tấn nghẹn một hơi, sau đó nói tiếp: "Anh biết chừng mực, sẽ không đánh gãy tay của em thật." Trên thực tế khi hắn nói câu này lại có một chút chột dạ, ngay cả bản thân hắn cũng dám chắc chắn, nếu lúc đó Đỗ Thương không tránh ra được có khi nào sẽ bị hắn đánh gãy tay thật hay không.
Đỗ Thương hơi híp mắt lại: "Có chừng mực hay không là chuyện của anh, nếu như xảy ra một lần nữa, tôi sẽ không chỉ đơn giản tháo khớp của anh ra đâu, mà còn đánh gãy nguyên cánh tay của anh đó." Ngữ khí lạnh nhạt không hề gợn sóng, mà thần sắc này của y lại khiến Vinh Tấn biết rõ y không phải đang nói đùa. Y nói tiếp: "Tôi nói được là làm được, Vinh Tấn."
Nói xong y liền xoay người rời đi, Vinh Tấn cũng chẳng biết tại sao lại bị hoảng sợ một hồi lâu, vội vã muốn kéo Đỗ Thương lại. Nhưng lại bị Tống Niên gọi lại, hắn quay đầu lại nhìn Tống Niên và bộ dáng chật vật của Lục Nham, do dự nửa ngày rốt cuộc cũng để Đỗ Thương rời đi.
Đỗ Thương ôm cánh tay nhìn cái mặt cười đến đê tiện của bạn mình đang đưa tin cho Jude, "Cậu đem hết chuyện của tôi ra nói đã chưa?"
Bạn y liền đem điện thoại trả lại cho y, một mặt trách cứ: "Tôi là người bán bạn cầu vinh sao? Đỗ Thương, chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, trái tim và thân thể của tôi đã sớm thuộc về cậu rồi mà."
Đỗ Thương lạnh lùng cười một tiếng, nói với người ở đầu dây bên kia: "Giờ tôi về nè, cúp." Nói xong liền cúp máy.
Bạn y ưỡn ngực cười ha ha tiến tới, xoa xoa tay lấy lòng: "Tôi muốn ôm con nuôi tôi một cái."
"Con nuôi của cậu?"
Bạn y nghiêm túc nói: "Cha của thằng nhóc đã đồng ý cho tôi làm cha nuôi của nó rồi."
"A, trong nhà tôi làm chủ." Đỗ Thương bảo bạn mình cút đi, nhưng đối phương lại quấn lấy y không buông, ngay cả kỹ năng làm nũng cũng lấy ra. Bất đắc dĩ, Đỗ Thương không thể làm gì hơn là nói: "Mấy ngày nữa rồi hẵng nói, cục cưng đang bị bệnh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.