Chương trước
Chương sau
Tác giả: Thu Nguyệt Dao
Lời tác giả: Là tôi nhầm lẫn, không có sư phụ đâu Σ(|||▽|||)
Cung nữ đưa Dương Tiễn đến Chân Quân Thần Điện, dừng lại ngay cửa.
"Đa tạ tiên tử dẫn đường cho Dương Tiễn, hay là vào điện ngồi nghỉ một lát?"
"Làm sao nhận nổi một tiếng tiên tử của đại nhân? Tư Pháp Thiên Thần đại nhân nếu không chê ta thô lậu, vậy ngài cứ gọi ta Thúy nhi là được. Thúy nhi phục vụ nương nương, chưa từng gặp qua tiên quan nào được nương nương quan tâm vinh sủng như đại nhân ngài. Nếu ngài có gì muốn hỏi, Thúy nhi biết chắc chắn sẽ nói hết, xin ngài không cần lo ngại."
"Triều phục đặt ở đâu, Thúy nhi cô nương có thể dẫn Dương Tiễn đi xem?"
"Là Thúy nhi sơ sót, thế mà lại quên việc này. Ngài vào điện rẽ trái ngay căn phòng thứ nhất, nó được đặt ở đó. Nương nương đã hạ ý chỉ lệnh hơn trăm tiên tử có tay nghề thêu tốt nhất gấp rút chế tác, là vì có thể sớm ngày nghênh đón đại nhân lên trời đấy ạ." Nàng cười rộ lên có vẻ nhiệt tình và thân thiện, chỉ là thiếu đi vài phần nhân khí.
"Vậy nhờ cô nương thay Dương Tiễn cảm tạ nương nương, ta cũng không giữ người nữa." Dương Tiễn nghe nàng mở miệng ngậm miệng đều là nương nương tốt thế này nương nương tốt thế kia, nên trong lòng không vui, nhưng trên mặt lại chẳng mảy may thể hiện, khách sáo nói mấy câu rồi tiễn cung nữ kia đi.
Vừa vào Thần Điện, bố trí bày biện bên trong không có chỗ nào mà không vừa ý hắn. Bốn vách tường xây bằng huyền thạch, mặt sàn lót gỗ, lư hương khắc hình hổ cao nửa người có khói tím bốc lên, hai cây đuốc bạc chưa được thắp sáng, nhưng có thể thấy giá cắm nến khắc hoa là tận thiện tận mỹ cỡ nào. Có thể nói khá là xa hoa.
Một chùm sáng xuyên qua song cửa sổ rơi vào trong Thần Điện, lại không thể khiến nơi này sáng sủa thêm được tí nào, giống như một cái hộp màu đen, thâm u lạnh lẽo, hoặc như một cái miệng rộng sâu thẳm của loài hung thú.
Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân cực kì giống như lọt thỏm vào sâu trong vực tối.
"Nhị gia, tại sao chúng ta lại phải lên trời làm thủ hạ cho Thiên Đình bọn họ?"
Mai Sơn huynh đệ đã sớm tập trung ở trong điện, châu đầu ghé tai bàn tán. Mắt thấy Dương Tiễn mang theo Hao Thiên Khuyển trở lại, lão Đại thiếu kiên nhẫn liền vội vàng hỏi.
"Phải đó Nhị gia, chúng ta ở Quán Giang Khẩu vốn rất tốt, đến Thiên Đình làm sao sung sướng bằng? Ngươi có lý do gì không thể nói sao? Nếu không có thì hay là chúng ta về đi?" Lão Lục cũng thấy khó hiểu.
"Trong lòng Dương Tiễn đã có tính toán, nếu các ngươi không tin ta, vậy cứ đi đi. Còn nếu xem ta là huynh đệ thì đừng hỏi nữa."
"Nhị gia, ngươi nói quá rồi, các huynh đệ đã bao giờ không tin ngươi? Nhưng có một số việc cũng nên làm cho rõ ràng đúng chứ? Chúng ta không phải người ngoài, coi như chỉ vì một mình Nhị gia, dù là núi đao biển lửa, huynh đệ cũng không có lý nào bỏ lại một mình ngươi xông pha, ngươi nói xem có phải thế không?" Lão Tứ lựa lời khuyên nhủ.
"Ta đã nói rất rõ rồi. Ta cần quyền lực, ngồi lên vị trí này ta có thể có được nhiều hơn so với lúc ở Thục trung. Lão đại ngươi nghe trước đi đã." Hắn đưa tay ngăn lại lão Đại há miệng muốn nói, "Có lẽ ngươi không cần, nhưng không phải tất cả mọi người đều giống ngươi. Lục lâm hảo hán, nghe thì tiêu sái tự tái đấy, nhưng các ngươi cũng nên ý thức rằng sau khi kết bái với Dương Tiễn, và sau khi ta lên làm Xuyên chủ, cuộc sống sinh hoạt của các huynh đệ đã có thay đổi bao nhiêu. Các ngươi không cần co đầu rụt cổ ở Mai Sơn, càng không cần lo lắng lúc nào có thể dẫn tới tai họa, mà những thứ này, không phải quyền lực mang lại sao?"
Lão Nhị không có chủ kiến gì, đưa mắt nhìn mấy huynh đệ đang suy tư. Lão Tứ chuyển tròng mắt qua lại, nói với lão Đại: "Đại ca, Nhị gia làm vậy nhất định đã suy xét cặn kẽ. Tình nghĩa nhiều năm, nào có lý đẩy huynh đệ kết nghĩa vào hố lửa?"
"Hao Thiên Khuyển, chư vị huynh đệ, các ngươi đi Thiên Điện sắp xếp trước. Lão Tứ, ngươi ở lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Rốt cuộc bọn họ cũng không khuyên được gì, lão Tứ ở lại, đoàn người đi trước.
"Lão Tứ, trong các huynh đệ ngươi thông minh nhất. Hiện tại quy thuận Thiên Đình là xu thế tất yếu. Ta biết lão Đại và lão Lục khẳng định có phê bình kín đáo, chuyện này đành nhờ ngươi khuyên bảo thêm."
Dương Tiễn mặt ngoài cùng hắn biểu đạt chân thành với Thiên Đình, kỳ thật lại ngầm truyền âm cho hắn.
Đừng lộ ra điều khác thường, hiện tại Vương Mẫu đang nhìn trộm nhất cử nhất động của chúng ta. Bà ta hạ chú thuật trên người ta, ta cần phải giả vờ thế này. Còn về mục đích không thể nói kĩ càng, hẳn là ngươi biết nên làm thế nào giải thích với các huynh đệ.
"Hiểu rồi, Nhị gia. Bên phía Đại ca ta sẽ nói thêm với hắn."
"Ngươi biết thì tốt, lui xuống đi."
Dương Tiễn đợi hắn đi rồi, theo lời Thúy nhi nói vén rèm châu lên, bước vào gian phòng thứ nhất. Nơi này thật ra là một căn phòng ngủ, tràn ngập mùi đàn hương nhàn nhạt. Ngăn tủ, giường đệm, bàn ghế đều đầy đủ cả, mà khay đựng triều phục đang nằm nghiêm chỉnh trên bàn.
Dương Tiễn liếc mắt một cái, cảm giác bị người nhìn trộm đã biến mất. Hắn không có đếm xỉa gì tới phục sức chỉnh tề kia, mà là ngồi trên ghế, từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ, nhếch khóe môi, có chút mong chờ mở ra.
Không biết phiến trụy sư phụ tặng trông như thế nào.
Đến khi nhìn rõ vật nhỏ kia, Dương Tiễn ngây ngẩn. Hắn không thể tin được, cầm trong tay mà ẩn ẩn cảm thấy lòng bàn tay đang dần nóng lên.
Trên mặt ngọc không phải cảnh sơn thủy, cũng không phải mai lan trúc cúc hay là con dơi (1) gì.
(1. Hình ảnh loài dơi mang ý nghĩa phong thủy, dơi trong tiếng hán đồng âm với chữ 'phúc'.)
Mà là một chữ.
Tiễn.
Dương Tiễn hoảng hốt đến nỗi nhìn không chớp mắt một lúc lâu. Nếu là chữ khác, hắn sẽ không thấy lạ, vốn dĩ hắn nghĩ quá lắm cũng là chữ Thanh Nguyên. Số lần Ngọc Đỉnh gọi hắn đồ nhi không nhiều lắm, phần lớn là dùng "ngươi" hoặc họ tên đầy đủ "Dương Tiễn", chỉ có lúc tâm tình tốt mới gọi hắn là Thanh Nguyên.
Hắn thử tưởng tượng chất giọng thanh lãnh của sư phụ gọi hắn "Tiễn", lập tức mặt mũi nóng bừng muốn bốc cháy.
Không thể nào. Dương Tiễn xua tan ý nghĩ lung tung rối loạn trong đầu, suy tư một lát mới bừng tỉnh nhận ra.
Thật ra tên của mình cũng có ý nghĩa tốt đẹp mà. (2)
(2. Thật ra chữ Tiễn 戬 ngoài ý nghĩa hủy diệt ra còn có nghĩa là phúc lành ? Tiễn ca cho rằng sư phụ khắc chữ Tiễn chắc cũng mang ý nghĩa chúc phúc thôi, hổng có gì sâu xa bí ẩn hết á. ¯_( ͡° ͜ʖ ͡°)_/¯)
Lời tác giả: —— Cái gì mà không thể? Đúng rồi đó, phải nghĩ như vậy nha! Nhị ca ngớ ngẩn này!
———— W.a.t.t.p.a.d ————
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.