Tác giả: Thu Nguyệt Dao "Thái Ất sư thúc." Dương Tiễn ở ngoài Kim Quang động gọi một tiếng, thấy không ai trả lời. Hắn chần chờ một lát rồi trực tiếp bước vào. "Sư thúc, Dương Tiễn vào được không?" "Hả? Cái gì? Ai vào? Ngươi mau mau dọn dẹp đi." Trong động đủ loại tiếng vang như người ngã ngựa đổ, lúc Dương Tiễn đến trước mặt bọn họ, cả đám đã đoan đoan chính chính ngồi vững vàng, giả vờ giả vịt đọc kinh thư. "Tiểu Tiễn, sao không đến thăm sư phụ ngươi, đến đây làm gì?" Hoàng Long chân nhân ngượng ngùng cười. "Trong này hình như có mùi rượu ạ?" Dương Tiễn nhướng mày. "Chúng ta không có trộm rượu ngươi chôn dưới gốc cây!" Thái Ất chân nhân vội vàng hô lên. Dương Tiễn không khỏi phì cười, bất đắc dĩ nói: "Sư thúc sư bá muốn uống thì cứ uống, rượu ủ ra còn không phải để uống sao? Chỉ là đừng rủ thêm sư phụ của con." Mọi người vốn dĩ đang gật đầu lia lịa, nghe được câu cuối đều choáng váng—— gọi Ngọc Đỉnh đi uống rượu? Vậy không phải là tự tìm rắc rối sao? Mua bán lỗ như vậy ai cần! Đồng thanh: "Sẽ không, sẽ không, chúng ta thà uống rượu với sư tổ ngươi, cũng sẽ không đi tìm sư phụ ngươi." "Vậy.... còn có chuyện gì nữa không?" Dương Tiễn gật đầu: "Sư phụ con bị hao tổn tu vi, mong chư vị sư thúc sư bá hỗ trợ quan tâm nhiều hơn. Nếu sư phụ có việc gì, cũng có thể kịp thời giúp một tay, người chắc chắn sẽ không chủ động mở miệng, mà lần này..... Thanh Nguyên không biết khi nào mới có thể về, mọi chuyện đều nhờ các vị sư thúc sư bá." Mọi người đều liên thanh đáp ứng, vỗ ngực bảo đảm nếu có thể giúp được nhất định sẽ không quên đi Ngọc Tuyền sơn. Dương Tiễn nhìn bọn họ say chuếnh choáng, hiển nhiên không quá yên tâm, nhưng việc đã đến nước này cũng không còn cách nào khác, chỉ đành thở dài. Hy vọng đám người này sau khi tỉnh rượu vẫn còn nhớ rõ mình nói những gì. Dương Tiễn nói một tiếng cáo từ, đi về hướng Ngọc Hư cung. "Thái Ất, ngươi nói xem Tiểu Tiễn có phải đã cãi nhau với Ngọc Đỉnh không?" Hoàng Long chân nhân đập một cái lên bả vai Thái Ất chân nhân. "Ai với ai cãi nhau? Thanh Nguyên? Ngọc Đỉnh? Ngươi cảm thấy bọn họ có thể cãi nhau sao? Cũng không phải nhóc quỷ gây họa nhà ta." Thái Ất lại uống cạn thêm một chén rượu, thỏa mãn thở phì một hơi. "Cũng phải, nhưng..... vì sao Tiểu Tiễn lại không biết Ngọc Đỉnh trải qua phong thần chiến, phá rồi lại lập, tu vi so với lúc trước chỉ cao hơn chứ không thấp?" Hoàng Long chân nhân đẩy con hoàng hạc muốn nhào lên qua một bên. "Vậy vừa rồi sao ngươi không hỏi hắn?" "Quên mất, thôi để lần sau đi." ——— Ngọc Hư cung——— "Thanh Nguyên, vẫn là hài tử ngươi ngoan ngoãn, còn biết đến thăm sư tổ, mấy tên kia......" Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa thấy Dương Tiễn đến, vẻ mặt chán muốn chết bỗng đổi sang sức sống bừng bừng, vui mừng tiếp đón hắn. "Thiên tôn đại nhân," Dương Tiễn ngắt lời, "Hôm nay ta tới là phụng lệnh bệ hạ nương nương, phong ấn Côn Luân sơn." "Phụng gì cơ?" Nguyên Thủy Thiên Tôn cảm thấy lỗ tai mình hình như hỏng mất rồi. "Phong thần chiến, ngài và cổ thần đã ước định, Xiển giáo sẽ không nhập thế nữa. Nhưng ở thế gian vẫn còn đông đảo đệ tử lấy danh Xiển giáo mà đi lại, ngài thân là giáo chủ, lại không ước thúc, mặc kệ ước định như một tờ giấy bỏ. Mà nay, ta thân là Tư Pháp Thiên Thần của Thiên Đình, không thể ngồi trơ mắt nhìn như vậy được." "Dương Tiễn, ngươi chính là đệ tử Xiển giáo, Xiển giáo giúp ngươi biết bao nhiêu, sư phụ ngươi Ngọc Đỉnh chân nhân dạy ngươi công pháp, cứu ngươi lúc nguy nan, những chuyện này ngươi đều quên hết sao?" Giọng Nguyên Thủy Thiên Tôn trầm xuống. "Quả thật Xiển giáo có ân với ta, nhưng nhiều năm như vậy, ta cũng vì Xiển giáo mà bị nhốt ở hai nơi Côn Luân và Thục trung, thậm chí đến Hoa Sơn thăm thân muội của ta cũng không thể quang minh chính đại, này chẳng lẽ không phải cũng là Xiển giáo ban cho sao?" Dương Tiễn cười lạnh, "Ngài còn nhắc tới sư phụ ta? Năm đó hắn dạy ta như thế nào, Thiên Tôn chẳng lẽ hoàn toàn không biết gì cả? Ta giống như một con chó, như một món đồ chơi không ai cần. Lúc ta và Tam muội chạy nạn sống như súc vật, đến môn hạ Ngọc Đỉnh chân nhân thì ngay cả súc sinh cũng không bằng!" "Đủ rồi! Ngươi câm mồm!" Nguyên Thủy Thiên Tôn cả giận quát. "Chỉ mới đó ngài đã giận sao? Thiên Tôn à Thiên Tôn, con người luôn hướng đến tầm cao, dòng nước luôn chảy về chốn thấp, hiện tại Xiển giáo có thể cho ta cái gì? Không giống Thiên Đình, ngài nên sớm nhìn rõ hiện thực đi, quy thuộc Thiên Đình......" "Ngươi cút ngay cho bản tôn!" Khuôn mặt của Nguyên Thủy Thiên Tôn đỏ bừng vì giận, tròng mắt như muốn nứt ra. Đợi sau khi Dương Tiễn biến mất, hắn liền hít sâu mấy hơi, vận pháp lực, tiếng chuông lớn vang khắp Côn Luân sơn. "Từ nay về sau, trên dưới Xiển giáo không ai được nhắc tới người tên Thanh Nguyên." Thái Ất chân nhân đang uống tận hứng, vừa nghe lời này, vò rượu lăn rớt xuống đất, mảnh vỡ văng khắp nơi. Những sư huynh đệ còn lại hai mặt nhìn nhau. Sư tôn bị sao vậy? "Sư tôn! Đã xảy ra chuyện!" Vân Trung Tử hoang mang rối loạn chạy vào Ngọc Hư cung. "Mệnh bài.... bị trộm!" "Mất mấy cái?" "Chỉ thiếu một—— Thanh Nguyên." Thanh Nguyên, nguyện ngươi bình an trở về. Ngọc Đỉnh chân nhân nhìn pháp lệnh hoàn toàn tan vào trong đám mây sắc vàng, nghe những lời từ Nguyên Thủy Thiên Tôn, khe khẽ nở nụ cười. Vi sư chờ, chờ ngươi một ngày chúng bạn xa lánh, thế gian không còn chỗ an thân, chỉ sợ tới lúc ấy ngươi mới có thể hoàn toàn thuộc về ta được, Tiễn nhi. ________________ Editor: Có lẽ cô không cần đợi chân nhân ngầu lên đâu Vincent_Ngoc ———— W.a.t.t.p.a.d ————
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]