Chương trước
Chương sau
Tiểu Thanh bị thương, không thể đi vội, bởi vậy tìm một nơi thanh tĩnh gần Thiên Hồ Động nghỉ ngơi một thời gian, mới lên đường trở về Hàng Châu. Phân phó nhóm Tân Di trông chừng Hao Thiên Khuyển cẩn thận, mình lại đến Lôi Phong Tháp, báo tin tốt này cho Bạch Quý Tử.

Tiểu Thanh nôn nóng, ngày ngày ngóng trông thiên quan đến phóng thích Bạch Quý Tử, một ngày bằng một năm. Bạch Quý Tử trái lại tỏ ra bình tĩnh, nói trên trời một ngày dưới đất một năm, nào có nhanh như vậy? Người ta đã ưng thuận lấy một năm dưới thế gian làm hạn định, còn để lại con tin, lo gì không thực hiện lời hứa? Tiểu Thanh mặc dù hiểu rõ đạo lý, nhưng về cảm xúc làm sao có thể yên được? Thế nhưng dù tâm trí bất an, cũng đành phải tiếp tục chờ.

Chờ một lần, liền chờ đến sang năm. Sĩ Lâm đỗ Trạng Nguyên, đầu xuân sẽ hồi hương tế tổ. Bấm tay tính toán, hắn cũng đã mười tám tuổi —— Chờ hắn trở về, Hứa thị cũng nên nói cho hắn biết chuyện của cha mẹ. Tháp Thần đã sợ Tiểu Thanh, chờ Sĩ Lâm trở về, nàng sẽ có thể dẫn hắn đến gặp Bạch Quý Tử. Lần này đến lượt Bạch Quý Tử nóng lòng, nhẩm đếm thời gian trông mong Sĩ Lâm trở về, lần này lại lần khác hỏi Tiểu Thanh, Sĩ Lâm hiện tại cao bao nhiêu? Trông như thế nào? Ở Biện Lương có gầy đi không?

"Tỷ tỷ, ngươi bây giờ có phải cũng sống một ngày bằng một năm?"

"Ngươi không biết đâu." Bạch Quý Tử cười ha ha, "Mấy ngày cũng qua nhanh."

Ngày hôm đó, Tiểu Thanh đang đả toạ điều tức trên ngọn núi gần Lôi Phong Tháp, bỗng nhiên Tân Di đi lên thông báo, nói hồ Hồng Trạch Thuỷ Mẫu Nương Nương tới chơi.

"Tiểu Thanh! Quả nhiên là ngươi! Ta nghe có người nói, có một nữ yêu tinh vừa dạy dỗ Tháp Thần một bài học, ta biết ngay là ngươi!—— Ngươi không ở Thanh Thạch Sơn luyện công cho tốt, làm gì chạy đến nơi này?"

Tiểu Thanh không tiện nói rõ chi tiết, chỉ nói: "Sĩ Lâm đỗ Trạng Nguyên, sắp hồi hương bái tổ, đến lúc đó Hứa thị chắc chắn dẫn hắn đến tế tháp. Ta ở đây, cũng thuận tiện dẫn hắn vào Lôi Phong Tháp gặp tỷ tỷ."

"Hừm! Đỗ Trạng Nguyên! Tốt tốt tốt, không hổ là con trai của Bạch Quý Tử! Thật sự ghê gớm!" Thuỷ Mẫu Nương Nương khen ngợi Hứa Sĩ Lâm một hơi, lúc này mới nói đến chuyện chính, mặt mày lại càng hớn hở, "Ngươi đã nghe nói chưa? Thiên Đình chinh phạt Tích Lôi Sơn, tên Ngưu Ma Vương kia thật không tệ, tự tập rất đông yêu chúng, quả thực phòng thủ Tích Lôi Sơn chặt chẽ đến châm cắm không vào nước tát không lọt! Nghe nói trước đó không lâu, Lưu Trầm Hương cũng có mặt ở đó —— Ngươi biết Lưu Trầm Hương không? Chính là người năm ngoái trong Hội Bàn Đào làm loạn Thiên Đình, một thân một mình từ Nam Thiên Môn đánh lên ba mươi ba trọng thiên! Bây giờ bọn hắn giương cờ hiệu, 'Đá ngã Lăng Tiêu phục Ngọc Đế' 'San bằng Dao Trì bắt Vương Mẫu', muốn phản Thiên Đình nha! Thật là uy phong a! Ai, Thuỷ Mẫu ta sống đến từng này tuổi, còn chưa lên Thiên Đình lần nào! Ta cũng phải đi Tích Lôi Sơn, cùng bọn hắn lên trời!—— Ngươi có muốn đi cùng hay không?"

"Ta không đi, ta khuyên ngươi cũng không nên đi. Muốn làm nên chuyện lớn, chỉ có vũ lực là không đủ, phải dựa vào chỗ này." Tiểu Thanh chỉ chỉ đầu mình, "Ta đã gặp qua Lưu Trầm Hương, xét về tâm trí, thua Hiển Thánh Chân Quân đâu chỉ ngàn dặm, làm sao có thể chiến thắng?"

"Ngươi nói Nhị Lang Thần? Năm ngoái hắn còn thua thảm dưới tay đoàn người Lưu Trầm Hương ở Tích Lôi Sơn!" Thuỷ Mẫu Nương Nương không mấy để tâm, nói về chuyện này như thể chính mình là người thắng trận, "Nghe nói hắn cùng Hao Thiên Khuyển lưu lạc thế gian, quỳ xuống trước một tên Sơn Thần nho nhỏ để xin ăn, còn trộm đồ bị người bắt được, đánh cho một trận. Hừ, tam giới chiến thần như hắn cũng có ngày này!—— Ta thấy Lưu Trầm Hương rất lợi hại, sao lại không thể chiến thắng?"

"Vậy sao?" Tiểu Thanh ngồi ngay ngắn, "Xin hỏi Thuỷ Mẫu Nương Nương, Nhị Lang Thần hiện tại ở đâu?"

"Tại Thiên Đình quan phục nguyên chức."

"Hỏi lại Thuỷ Mẫu Nương Nương, Lưu Trầm Hương năm ngoái tại sao bị bắt vào lò bát quái?"

"Đó là...... Nghe nói hắn bị Nhị Lang Thần lừa tự tán pháp lực......"

"Chính là vậy! Thua đến pháp lực mất hết, mặc người làm nhục, còn có thể chuyển bại thành thắng; Bây giờ nắm trong tay đại quyền, có binh có tướng, còn sợ hắn sao?"

Thuỷ Mẫu Nương Nương nghe vậy khẽ giật mình, nàng thật chưa từng nghĩ đến những điều này, thế nhưng nhất thời vẫn không phục: "Vậy ngươi nói thử xem, Lưu Trầm Hương bị bắt vào lò bát quái, sau đó trốn ra như thế nào?"

"Ta làm sao biết được?"

"Ta cho rằng chắc chắn là người có đại đức, tự có tạo hóa phù hộ!" Thuỷ Mẫu Nương Nương lắc lư đầu nói.

"Khá lắm tên Thuỷ Mẫu Nương Nương không hiểu chuyện kia!" Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng, "Ngươi thân thiết với Lưu Trầm Hương lắm sao? Hắn có tạo hóa phù hộ, liên quan gì đến ngươi? Ngươi đến đó hóng chuyện gì? Lên Thiên Đình xem? Đao binh không có mắt, ai biết được ngươi có thể mơ mơ màng màng trở thành vong hồn dưới lưỡi đao hay không?"

"Ngươi nói như vậy, cũng có lý......"

Ngay từ đầu, Thuỷ Mẫu Nương Nương muốn lên trời đã không hề dễ dàng. Đừng nói Nhị Lang Thần, trên chín tầng trời kia còn có...... Nếu vừa lên đến cửa đã đụng mặt nàng —— Không chừng nàng thu hồi mình cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lực đâu? Nghĩ thế, Thuỷ Mẫu Nương Nương gật đầu cười nói: "Thôi, ngươi nói phải. Ta cũng không đi!"

Đưa tiễn Thuỷ Mẫu Nương Nương, Tiểu Thanh trở lại trong núi, còn chưa ngồi xuống, đã thấy Tân Di đi tới, trên mặt giàn giụa nước mắt, không nói một lời, quỳ sụp xuống trên hai gối. Đằng sau, Huyền Hồ, Lục Anh và Đỗ Nhược đi theo cách đó không xa, ngươi đạp gót giày của ta, ta kéo tay áo của ngươi, cũng quỳ xuống theo.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Nương nương, đều là Tân Di không tốt —— Hao Thiên Khuyển hắn chạy!"

Tiểu Thanh cảm thấy tim hẫng một nhịp, đứng lên: "Cái gì? Tại sao lại như thế?"

"Hắn vẫn luôn rất ngoan ngoãn, chúng ta cho rằng...... Không nghĩ tới......"

"Ngươi thật to gan! Ta nói với ngươi thế nào?" Tiểu Thanh nắm lấy cánh tay Tân Di, tức giận đến toàn thân phát run, quẳng nàng sang bên cạnh, "Ngươi đi đi, từ nay về sau, ngươi không còn quan hệ gì với Tiểu Thanh."

Tân Di bò dậy, khóc ròng ròng, dập đầu đến chảy máu: "Nương nương! Tân Di từ nhỏ đã đi theo nương nương, không có nương nương ta còn có thể đi nơi nào? Cầu nương nương cho ta ở lại! Chém đứt cánh tay của ta, khoét đi con mắt của ta —— Bị phạt thế nào Tân Di cũng không oán hận, chỉ cầu được lưu lại bên người nương nương!"

Huyền Hồ, Lục Anh, Đỗ Nhược thấy thế cũng đồng loạt vừa quỳ vừa tiến lên trước: "Nương nương niệm tình Tân Di tỷ tỷ nhiều năm đi theo, không có công lao cũng cũng có khổ lao, tha cho nàng lần này đi!"

"Nếu không niệm tình nàng nhiều năm đi theo, ta đã một kiếm giết chết nàng!"

"Được!" Tân Di bỗng nhiên ngồi thẳng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tiểu Thanh, "Nương nương bây giờ giết chết Tân Di đi!"

"Ngươi cút đi!" Tiểu Thanh không nhìn nàng dù chỉ một cái, chỉ thoáng nhìn qua ba người Huyền Hồ, Lục Anh, Đỗ Nhược, "Ba người các ngươi, muốn quỳ cứ quỳ, ai còn dám cầu tình cho nàng—— Liền đi cùng với nàng đi!"

Tiểu Thanh quay đầu bước đi, bỏ lại ba người mặt đối mặt nhìn nhau.

Lục Anh đứng lên trước, đỡ Tân Di dậy: "Tân Di tỷ tỷ, ngươi đừng nóng vội. Ngươi ở cùng nương nương lâu nhất, tình thâm nghĩa trọng, sao có thể nói cắt liền cắt? Ta thấy nương nương còn nóng giận mới đuổi ngươi đi, chờ qua mấy ngày nhất định sẽ bảo ngươi quay về. Ngươi đừng đi đâu xa, cứ chờ ở sông Tiền Đường, vừa có dấu hiệu, ta lập tức đến nói với ngươi!"

"Cái gì? Hao Thiên Khuyển chạy?" Bên trong Lôi Phong Tháp, sau khi nghe xong, Bạch Quý Tử vừa sợ vừa nghi, "Tại sao hắn lại làm thế?"

"Còn cần phải nói? Nhất định là Nhị Lang Thần muốn đổi ý!"

Bạch Quý Tử nghĩ nghĩ, cũng không đồng ý: "Nếu thật muốn đổi ý, hắn nên chạy ngay lúc ngươi còn hôn mê ở Vạn Quật Sơn, khi đó hắn chạy ai ngăn cản được? Tại sao muốn kéo tới bây giờ mới chạy? Chẳng lẽ hắn lại có thể đạt được ích lợi gì từ ngươi?"

Tiểu Thanh khẽ giật mình, nhất thời không thể đáp lại.

"Ta nghĩ hắn đi lần này tất có nguyên nhân khác. Ngươi không phải đã nói, hiện tại bầy yêu tụ tập đông đảo ở Tích Lôi Sơn, muốn phản công Thiên Đình, chủ nhân hắn là Thiên Đình Tư Pháp Thiên Thần, lúc này muốn cùng chủ nhân cùng tiến cùng lui cũng là thường tình. Tiểu Thanh, ngươi thoải mái đi." Thấy người ta chủ tớ tình thâm, Bạch Quý Tử nhớ tới Tiểu Thanh cùng Tân Di, "Tiểu Thanh, Tân Di theo ngươi hơn ngàn năm, tình thâm nghĩa trọng, chỉ nên xá không nên trảm. Qua chưa bao lâu, nàng chắc vẫn chưa đi xa, đi kêu nàng trở về đi."

"Việc này...... Thay đổi xoành xoạch, càng có vẻ không có quy củ! Chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, sau này sao có thể tự mình làm nên sự nghiệp? Đợi thêm mấy ngày, để nàng ghi nhớ thật lâu!"

Bạch Quý Tử thấy Tiểu Thanh trên mặt viết đầy không cam lòng, trấn an nói: "Tiểu Thanh, ngươi chớ suy nghĩ quá nhiều. Cho dù lần này không được, Lôi Phong Tháp vẫn ở đây, không chạy đi đâu mất, sau này lại nghĩ biện pháp khác đi. Sĩ Lâm cũng sắp đến, bất kể thế nào đều là chuyện tốt, đúng hay không?"

Tiểu Thanh đành phải thở ra một hơi: "Cũng được —— Còn có thể thế nào đây? Làm quan đúng là không có người tốt!"

Trong chùa Kim Sơn, hai vị đầu đà từ Tây Thiên giáng lâm đến truyền pháp dụ, Pháp Hải cung cung kính kính nghênh đón bọn hắn vào thiền phòng.

Trong thiền phòng lúc này, Pháp Hải lộ ra vẻ không đành lòng, thấp giọng nói với đầu đà: "Bạch Quý Tử tất nhiên có tội, nhưng nàng cũng từng làm việc thiện, trước đây không lâu còn giúp ta bắt quỷ. Sao không thể cho nàng một con đường sống?"

"Ở đâu là không cho nàng một con đường sống? Không nói đến tự mình bỏ trốn hạ phàm, nàng lại còn cậy nhờ phe đối diện —— Nhiều khi không chỉ có Dương Tiễn, còn có Xiển giáo! Mười tám năm trước nàng trộm cỏ ở Tiên Sơn, ai biết được vì sao Nam Cực Tiên Ông lại cho nàng tiên thảo? Không biết hiện tại nàng có ích lợi gì, tên tạp chủng tâm ngoan thủ lạt kia lại sẵn sàng dùng hắc long đổi lấy nàng. Bạch Quý Tử không thể ra khỏi Lôi Phong Tháp, không làm được chuyện gì, trong này nhất định có sự nhúng tay của Tiểu Thanh. Nên dạy cho các nàng hiểu rõ, mạng của Bạch Quý Tử nằm trong tay chúng ta! Đến lúc đó, dù Bạch Quý Tử thà chết không theo, Tiểu Thanh cũng phải nghe chúng ta!"

Pháp Hải cũng nghe được, Tư Pháp Thiên Thần trước đó không lâu tư tù Đấu Chiến Thắng Phật, chính là Lưu Trầm Hương cứu hắn ra. Ai ngờ Dương Tiễn kế này không thành còn có kế khác, đuổi tới chỗ Nam Hải Quan Âm đánh nhau, suýt chút phá hỏng việc cứu chữa Thắng Phật. Pháp Hải mặc dù không hiểu những thứ phong ba quỷ quyệt của phía trên, cũng cảm thấy việc này không hề tốt lành. Lúc này phơi bày chân tướng trước mặt hai tên xà yêu, có toan tính gì, còn cần nhiều lời sao? Đã như vậy, nói không chừng, đành phải xin lỗi Bạch Quý Tử.

"Sư huynh nói đúng. Pháp Hải nhất thời hồ đồ, mong sư huynh rộng lòng tha thứ."

"Ngày mai Hứa Sĩ Lâm tế tháp, ngươi liền dẫn chúng ta đi thu hồi kim bát!"

Tác giả có lời muốn nói:

Thuỷ Mẫu Nương Nương chính là nữ yêu quái trong Kinh Kịch 《 Tứ Châu Thành 》, ta nghĩ đến hồ Hồng Trạch cũng gần Tứ Châu, liền để nàng ở hồ Hồng Trạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.