Chương trước
Chương sau
Tác giả: Lưu Ly Tâm Khiết
"Na Tra! Con lặp lại lần nữa?!" Thái Ất Chân Nhân quát lớn, giờ lão đang nghiêm trọng nghi ngờ thính lực của mình, cũng hoài nghi âm thanh mình phát ra có vấn đề, vì thế bất giác dùng pháp lực, Động Kim Quang cũng vì vậy mà lảo đảo.
"Dương Tiễn làm nhiều việc ác, bị bắt lên Thiên Đình. Đệ tử cũng xuất một phần lực!" Na Tra che lỗ tai rống to đáp lại, chưa kịp nói hết lời thì đã bị Thái Ất bịt miệng lại, lão lén la lén lút nhìn quanh.
"Sư phụ! Người làm gì thế?!" Na Tra dùng sức kéo tay sư phụ mình xuống, hét lớn, "Người lại ăn vụng Tiên Kê Túy đúng không?!"
"Sao con biết?!" Thái Ất vừa che miệng Na Tra vừa hỏi.
Na Tra trợn tròn mắt, dùng sức kéo xuống, "Vì người chưa rửa tay!"
"Ách, hahahaha........." Thái Ất Chân Nhân cười gượng mấy tiếng, lại nghĩ đến gì đó, vội lôi kéo Na Tra chạy ra ngoài.
"Sư phụ, người làm gì thế?" Thật sự không chịu nổi sư phụ đôi lúc điên điên của mình.
"Ta đã tới."
"A, sư huynh!!!" Thái Ất ngẩng phắt đầu, "Haha, sao sư huynh lại tới đây? Trùng hợp quá! Đệ và Na Tra đang có việc phải ra cửa! Có gì thì mai nói nha!"
"Dương Tiễn làm sao hả?" Ngọc Đỉnh bất động thanh sắc chặn ngang Thái Ất đang có ý định đưa Na Tra đi trốn, lạnh lùng nhìn Na Tra.
"Sư huynh à, Na Tra còn nhỏ, không hiểu chuyện! Huynh đừng so đo với thằng nhãi con này!" Thái Ất vừa lau mồ hôi lạnh, vừa cẩn thận nhìn Ngọc Đỉnh. Vị sư huynh này của lão, ngày thường điên điên khùng khùng, không để bụng chuyện gì cả, nhưng mà có một điểm đặc biệt đó là – không được dính dáng đến đồ đệ bảo bối của ổng! Lỡ dính đến rồi thì phải làm sao? Ha hả, Trảm Tiên Kiếm hầu hạ!
"Nói!" Ngọc Đỉnh không kiên nhẫn ngắt lời Thái Ất.
"Dương Tiễn... Sư huynh......" Bị Thái Ất trừng đến sợ, lại bị Ngọc Đỉnh nhìn chằm chằm, Na Tra không tình nguyện thêm hai chữ sư huynh.
"Sư huynh!"
"Sư đệ!"
"Đồ đệ!"
Phá lệ, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Côn Luân Thập Tiên tập thể đuổi tới.
"Sư phụ, sư huynh, sư đệ, sao mọi người đều tới vậy?" Thái Ất kích động, Động Kim Quang an toàn rồi!
Không xong! Pháp bảo của ta còn chưa giấu! A! Còn cả Tiên Kê Túy nữa!
"Sợ động của đệ bị hủy." Tử Hàng Đạo Nhân không mặn không nhạt nói.
Thái Ất cảm động, vẫn là người trong nhà tốt!
"Sau đó thể nào cũng phải chen cùng chúng ta." Nửa câu sau kịp thời phun ra.
"Cái gì?!" Thái Ất bạo phát.
"Nói!" Ngọc Đỉnh lúc này không có tâm tư điên cùng họ, trong lòng trong đầu toàn là đồ đệ bảo bối kia của mình.
Vì thế, bị mười ba đôi mắt nhìn chăm chú, Na Tra gian nan mở miệng.
***
"Thật sự? Việc này có thể sao?" Mắt nhỏ của Tôn Ngộ Không đảo một vòng, hình như hiểu ra gì đó.
"Có gì kỳ quái à?! Thằng nhãi Dương Tiễn kia vốn đã giảo hoạt đa đoan, có thể là cố ý giải vây cho mình! Hắn và Thiên luật?! Hừ, sao có thể?! Khai Thiên Thần Phủ và Bảo Liên Đăng tám phần cũng là bị hắn động tay động chân! Thôi, ăn cơm ăn cơm!" Trư Bát Giới nói.
"Đúng vậy, tên tiểu nhân đê tiện Dương Tiễn kia có gì mà còn không làm ra được?!" Lưu Ngạn Xương oán hận nói.
Chúng thần nghe vậy cũng thấy có lý.
Chỉ có Tam Thánh Mẫu yên lặng không nói gì. Không biết vì sao, nàng phản cảm lời nói của Lưu Ngạn Xương. Sau lần gặp nhau ở Thiên Đình, nàng hoảng hốt thấy được Nhị ca quen thuộc ấy, có tình có nghĩa, nụ cười ấm áp, dù Trầm Hương tổn thương Nhị tẩu, Nhị ca cũng không động thủ.
Có lẽ, Nhị ca vốn chưa từng thay đổi, chỉ là mỗi người chúng ta đều trở nên đa tâm.
Sao có thể như vậy? Dương Thiền hiển nhiên bị suy nghĩ của bản thân dọa sợ, định thần lại, chắc là vì mệt quá rồi.
"Tam Thánh Mẫu, nàng sao vậy?" Lưu Ngạn Xương tất nhiên chú ý đến sự khác thường của thê tử.
"Tam Thánh Mẫu nhất định là đang đau lòng Bảo Liên Đăng!" Trư Bát Giới không đợi Dương Thiền mở miệng đã nói hộ, "Bảo vật tốt như vậy mà lại hỏng rồi! Đều tại tên hỗn đản Dương Tiễn kia!"
"Vạn vật luôn có định số của mình, Bảo Liên Đăng bị hủy, là kiếp số của nó, có liên quan gì đến Nhị ca đâu?" Dương Thiền chán ghét nhíu mày, nàng không nghe được người khác mắng hắn.
Thấy nàng khác thường, Lưu Ngạn Xương vội hòa giải, "Thôi thôi, không nói! Mau ăn cơm đi! Không thì đồ ăn nguội hết mất."
"Ăn cơm, ăn cơm nào!" Chúng tiên vội phụ họa.
"Phụt!" Trư Bát Giới đột nhiên phun canh ra.
"Sao vậy?" Thường Nga dịu dàng hỏi.
Trư Bát Giới không nói, chỉ chỉ chén canh kia.
"Làm sao thế? Đây là Tam Thánh Mẫu tự mình nấu đấy!" Lưu Ngạn Xương vừa nói vừa chan một chén.
Nói thật, thành thân lâu như vậy mà hắn chưa từng thử tay nghề của thê tử đâu.
"Phụt!" Hương vị gì thế này???
"Xem, lão trư phun không sai chứ? Tam Thánh Mẫu! Ngươi thả cái gì vào thế?"
"Hả? Chỉ là gia vị và nguyên liệu bình thường thôi mà? Trước kia Nhị ca thích ăn lắm, lần nào cũng ăn hết......" Tam Thánh Mẫu đột nhiên dừng lại, múc một muỗng lên, "Phụt!"
"Trời, lưỡi của Dương Tiễn bị làm sao thế?! Có vị giác không vậy?! Tam Thánh Mẫu, ngươi cũng thật là, chưa từng nếm thử tay nghề của mình sao?"
Tam Thánh Mẫu nhận bát nước trong mà Lưu Ngạn Xương đưa qua, súc miệng rồi mới nói, "Chưa từng, ta rất ít khi làm canh. Bởi vì Nhị ca... Nhị ca thích sạch sẽ nên mỗi lần ta đều không nếm. Hơn nữa mỗi lần Nhị ca đều uống sạch." Dương Thiền như nhớ tới điều gì, "Chẳng trách mỗi lần uống canh, biểu cảm của Nhị tẩu đều quái quái!"
"Hả?" Mọi người ngạc nhiên.
"Ta thấy Dương Tiễn xử lý chuyện này rất phúc hậu." Trư Bát Giới nói.
"Sao lại nhắc đến Dương Tiễn?!" Trầm Hương âm trầm đi vào. Sau trận chiến trên Thiên Đình, cứ nghe đến cái tên này cậu lại đau đầu, không ngờ mình lại thua chỉ trong một chiêu......
"Trầm Hương?" Tam Thánh Mẫu quay đầu, ôn nhu cười nói: "Bón thuốc cho Tiểu Ngọc xong rồi?"
"Vâng."
"Đang khen sức chịu đựng của Dương Tiễn thật kinh người, loại canh này cũng có thể uống được!" Trư Bát Giới nói thẳng, không quan tâm cảm thụ của Tam Thánh Mẫu.
Thường Nga trộm túm Trư Bát Giới một cái, cho hắn một ánh mắt.
"Ấy, Tam Thánh Mẫu, haha, lão trư không có ý đó!"
"Hừ, sức chịu đựng của Dương Tiểu Thánh đâu chỉ có vậy?!" Tôn Ngộ Không ngầm bực, "Dương Tiểu Thánh, ngươi giỏi lắm!"
"Đại Thánh?" Thường Nga nhẹ giọng gọi.
"Ách, lão Tôn có việc đi trước. Cáo từ!" Lời chưa dứt, người đã biến mất. Tôn Hầu Tử đang tâm phiền ý loạn, nếu là thật, tiểu tử này cũng quá ngốc rồi? Tìm hiểu kỹ đã rồi tính.
"Sao lại nói đi là đi rồi?"
"Đừng để ý đến huynh ấy! Chắc đang có việc gấp! Ăn cơm ăn cơm!" Trư Bát Giới không cho là đúng lẩm bẩm.
"Dương Tiễn." Thầm niệm tên này, Thường Nga có cảm giác buồn bã mất mát, ở Thiên Đình, hắn chưa nhìn ta một lần.
"Muội muội đang nghĩ gì vậy?" Mặt phị của Trư Bát Giới tới gần Thường Nga.
"À, không có gì." Nhẹ nhàng cong môi, ta nghĩ gì vậy chứ? Hắn không nhìn ta, có liên quan gì sao?! Thường Nga âm thầm mắng mình suy nghĩ miên man.
Dương Tiễn ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng lau tú nhan của Thốn Tâm, [Thốn Tâm, mau tỉnh lại đi.]
Chợt, ánh mắt ngưng lại, "Nếu tới? Sao không hiện thân?"
"Haha, Dương Tiểu Thánh quả là lợi hại!" Tôn Ngộ Không bỗng hiện hình, cười hì hì nói.
"Ngươi cũng không tồi, tìm đến đây rất nhanh." Nhàn nhạt mở miệng.
"Ngươi biết ta......"
"Tuy ngươi hơi hấp tấp chút, nhưng cũng không ngu ngốc."
"Ngươi! Ta đâu có ngu bằng ngươi! Ngu đến mức lấy cả mạng sống ra đùa giỡn!" Tôn Ngộ Không hiện giờ chỉ muốn bổ đầu Dương Tiễn ra xem bên trong có gì.
Đương nhiên đó chỉ là nghĩ thôi, bởi nếu theo như trận chiến trên Thiên Đình đó, mình hiển nhiên không phải đối thủ của người này.
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt. Đây là chân lý tồn tại từ cổ chí kim!
"Ta đã bảo mà, chỉ với chút năng lực của Trầm Hương sao có thể đánh bại Nhị Lang Thần?"
"......"
"Là lão Tôn ngốc! Bị ngươi chơi còn dương dương tự đắc!" Cứ nghĩ đến việc bản thân còn chưa hiểu gì đã bị lừa thì hắn lại tức.
Mắt lạnh nhìn con khỉ nào đó đang vò đầu bứt tai bên cạnh, thật sự là...... Phiền!
Không được, phải nghĩ cách đuổi hắn đi mới được!
Mí mắt khẽ nâng, trong lòng đã có chủ ý.
"Đại Thánh, lần này tới chắc không phải chỉ đơn giản là vì mắng Dương Tiễn đâu nhỉ?"
"Dương Tiễn! Ngươi lại muốn làm cái gì?!"
"Hửm?"
"Ngươi gọi ta Đại Thánh là không có chuyện gì tốt rồi! Chắc chắn lại định tính kế ta! Lần trước gọi Đại Thánh, làm ta mang theo cháu ngoại ngươi ba năm! Ngươi thật đúng là miệng vàng lời ngọc!" Tôn Hầu Tử hoàn toàn bực bội, ta ba ba tới xem ngươi, ngươi vừa gặp lại đã muốn tính kế ta? Nói cho ngươi biết, lão Tôn không phải thằng ngốc!
Dương Tiễn nhấp môi cười nhạt, [Con khỉ này thật là biết tự hiểu lấy.]
"Dương Tiểu Thánh, ngươi muốn cười thì cười! Đừng nhịn, dễ bị nội thương!" Tôn Ngộ Không oán hận nói, [Chuyện gì cũng chịu đựng, cuối cùng lại hại người hại mình.]
Nhàn nhã phe phẩy quạt đen, cười như không cười nhìn Tôn Ngộ Không.
"Aiz, ngươi định làm sao giờ?" Tôn Ngộ Không không kiên nhẫn so nhẫn nại với Dương Tiễn, gãi đầu hỏi, "Muội muội ngươi dường như còn khá bênh vực người thân, trưa hôm nay ăn cơm ở nhà nàng ta, ai nói bậy ngươi, nàng ta bày sắc mặt cho người đó nhìn! Lưu Ngạn Xương cũng không may mắn trốn thoát!"
"......" Tam muội, trong lòng muội còn nhớ Nhị ca sao? Tâm tình lại rộng rãi trong sáng hơn chút.
"Tay nghề của muội muội mình thì ngươi cũng đã sớm lĩnh giáo rồi, biết khó nuốt mà còn nuốt làm gì? Còn phải giấu giấu diếm diếm. Biết ngươi bênh vực người mình, nhưng cũng không thể như vậy! Ngươi biết không, canh của sư muội ngươi hôm nay suýt thì lấy mạng sư đệ của lão Tôn luôn rồi. Giờ ai cũng bội phục nhẫn công của ngươi đó!" (Nhẫn công này là khả năng nhẫn nhịn nha, không phải kiểu nhẫn thuật của Ninja đâu.)
"Haha......" Dương Tiễn nghĩ đến tay nghề của muội muội, cùng biểu cảm của mọi người sau khi ăn, bật cười. Tam muội à, sao muội biết ta ghét nhất tên đầu heo đó thế?
"Haha......" Nhìn Dương Tiễn cười thành như vậy, Tôn Ngộ Không cũng bị cảm nhiễm, cất tiếng cười to.
Vì thế hai người kia, không, là một thần một khỉ rất không phúc hậu ngó lơ Thốn Tâm đang nằm trên giường mà cười dài. Vậy nên, Thốn Tâm rất không có cốt khí bị đánh thức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.