Tình yêu, liệu có phải là nơi để cho ta dừng chân? Bước chân chập choạng trong đêm tối, nơi nào là nơi mà ta thuộc về? Thế gian này, có ai hiểu rõ, tình là gì? Không hiểu đủ sâu, để rồi khi nhận ra cũng đã là thật lâu, người cũ cũng không còn ở lại. Phải chăng, gặp gỡ người là định mệnh, rời xa người cũng vẫn là định mệnh? Phải chăng, trên thế giới này, thứ mong manh nhất chính là trái tim của con người? Có không giữ, mất đừng tìm, bởi vì, thời gian không chờ đợi bất kỳ một ai. Ai rồi cũng sẽ phải trưởng thành, cảm xúc rồi cũng sẽ phải đổi thay. Để người chờ đợi mãi trong tuyệt vọng, thứ ta có thể nắm lấy chỉ còn sót lại nỗi khổ đau.
Tình yêu chính là như thế, rất mơ hồ, rất cảm xúc, nhưng mấy ai có thể hưởng thụ một tình yêu trọn vẹn? Nếu như dùng tình yêu để mua vui cho cuộc đời, vậy thì tình yêu đó không xứng đáng. Nếu như đã yêu mà không biết trân trọng, vậy nhận lấy khổ đau là một điều chẳng thể nào tránh khỏi được. Là yêu, là thích, nhưng tại sao đến khi quay đầu lại, cảnh còn người mất, muốn níu kéo lại không biết làm sao... Phải chăng, yêu là đau đớn như thế? Hối hận muộn màng, chẳng ai thấu, đau đớn trong tim, chẳng ai hay...