Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61
Chương sau
Dứt lời, Triệu Hải Yến lấy điện thoại ra gọi cho Tô Đan Đan, còn cố ý mở loa ngoài. “Đan Đan, tên vô dụng Trần Bảo Kỳ nói cậu chủ Trần bị tập đoàn Bảo Kỳ sa thải, có chuyện này thật không?” Triệu Hải Yến nói. “Đúng thế, Trần Sơn bị sa thải thật rồi!” Cái gì? Nghe xong câu trả lời của Tô Đan Đan, điện thoại của Triệu Hải Yến suýt rơi xuống đất. “Đan Đan, cháu không đùa chứ?” Bà cụ Tô cũng thu lại vẻ kiêu ngạo, nghiêm túc hỏi. “Bà nội, cháu không đùa đâu, là Bảo Kỳ Vương đích thân ra quyết định”. Nói xong, Tô Đan Đan cúp máy luôn. Triệu Hải Yến và bà cụ Tô, cũng như Tần Nhược Hà và Tô Nhã Linh đều nhìn Trần Bảo Kỳ bằng ánh mắt khó tin. Bọn họ nhớ rất rõ, hôm qua Trần Bảo Kỳ nói sẽ đuổi Trần Sơn. Nhưng bọn họ không hề để tâm đến điều đó. Bây giờ, bọn họ cần phải xem xét kỹ Trần Bảo Kỳ một lần nữa. Dù sao chuyện này cũng thật khó tin. Bọn họ có quá nhiều câu hỏi, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Trần Bảo Kỳ đã đi đến trước mặt Tô Nhã Linh, xách túi xách của cô lên một cách rất tự nhiên. Anh nhìn Tô Nhã Linh bằng ánh mắt dịu dàng: “Đi thôi, anh đưa em đi làm”. Nói xong, Trần Bảo Kỳ dẫn đầu đi ra ngoài. Tô Nhã Linh gật đầu, đi theo sát phía sau. Mới đi được vài bước, Trần Bảo Kỳ chợt quay đầu lại, thản nhiên liếc nhìn Triệu Hải Yến và bà cụ Tô. “Sau này đừng làm phiền Nhã Linh nữa, các người không đủ tư cách đâu”. Dứt lời, Trần Bảo Kỳ kéo Tô Nhã Linh ra ngoài. Bị Trần Bảo kỳ cảnh cáo, trong lòng Triệu Hải Yến và bà cụ Tô vô cùng khó chịu. Nhưng lần này, bọn họ lại không dám nói câu nào. Tần Nhược Hà vốn đang khép nép, đột nhiên tự tin hẳn lên, ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Mẹ, chị dâu, nếu mọi người đã đến rồi thì ngồi xuống đi!” “Không cần, chúng tôi còn có việc”. Triệu Hải Yến sa sầm mặt mày, lạnh lùng đáp. Bà ta phải về để tìm hiểu xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. “Chị dâu, không phải tôi đang mời, mà là tôi đang ra lệnh cho chị!” “Chị chắc chắn là không vào ngồi chứ?” Tần Nhược Hà vừa nói, hai tay vừa chống nạnh, vô cùng khí thế. Bà cụ Tô nhìn Triệu Hải Yến, thấp giọng nói: “Vào ngồi đi”. Nói xong, bà cụ Tô bước vào nhà một cách miễn cưỡng.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61
Chương sau