Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61
Chương sau
Hắn nhìn thấy Tô Nhã Linh chần chừ mãi không chịu quỳ gối thì nghiến răng nghiến lợi xông tới, giơ tay muốn túm lấy tóc của Tô Nhã Linh. Khi tay của hắn sắp chạm vào tóc của Tô Nhã Linh thì chỉ cảm thấy cổ tay bị bắt lấy, không thể cử động. Hắn ngẩng đầu nhìn kỹ, không biết từ lúc nào Trần Bảo Kỳ đã xuất hiện trước mặt Tô Nhã Linh. “Mày… mày muốn làm gì? Mau buông tay tao ra!” Hai mắt Trần Sơn trợn tròn, lớn giọng gầm lên. “Tao đã cho mày nói chuyện rồi sao?” Bốp! Trần Bảo Kỳ vừa dứt lời đã giơ tay lên giáng vào mặt Trần Sơn một bạt tai. “Mày…” Má Trần Sơn sưng tấy, hắn muốn chửi ầm lên. Thế nhưng sau khi hắn cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Trần Bảo Kỳ thì lại ngoan ngoãn ngậm mồm lại. Vai hắn giống như bị một tảng đá nặng mấy chục nghìn cân đè xuống. Hai chân không tự chủ được mà run lên lẩy bẩy. Rắc! Đợi đến khi Trần Sơn không còn kêu gào nữa, Trần Bảo Kỳ mạnh mẽ dùng lực, bẻ gãy cánh tay đánh Tô Nhã Linh ban nãy của Trần Sơn. “Á…” Cơn đau đớn kịch liệt khiến Trần Sơn gào thét thảm thiết. Nghe thấy vậy, Trần Bảo Kỳ nhíu mày liếc mắt nhìn Trần Sơn. Dù chỉ là một ánh mắt, Trần Sơn mặt mày đang tái mét cũng cố nhịn cơn đau đớn kịch liệt mà ngậm mồm lại. Hắn không dám phát ra bất cứ âm thanh nào. Hắn hơi cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Trần Bảo Kỳ, cả người run lẩy bẩy không thể kiểm soát… “Không một ai được phép động vào người phụ nữ của tao! Nếu như còn có lần sau thì tao sẽ lấy luôn cái mạng của mày!” Nói xong, Trần Bảo Kỳ quay người, dắt theo Tô Nhã Linh, bước ra ngoài điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Tô Nhã Linh đi bên cạnh Trần Bảo Kỳ không nhịn được liếc nhìn, dùng ánh mắt lấp lánh quan sát anh. Trong lòng cô thấy vừa ấm áp vừa ngọt ngào. Lần này cô không cảm thấy Trần Bảo Kỳ thô lỗ nữa. Mà lại cảm nhận được tình yêu sâu đậm. Có lẽ Trần Bảo Kỳ không có tiền, không có quyền, thế nhưng anh lại có một trái tim yêu thương cô. Đây mới là điều quý báu nhất! “Hai đứa đang định đi đâu hả? Mau quay lại đây!” Tần Nhược Hà cuống cuồng gào lên phía sau. “Về nhà!” Tô Nhã Linh trả lời. “Nhã Linh, tên này đã phạm phải lỗi lầm rất lớn, con không thể làm chuyện ngu ngốc được!” Tần Nhược Hà đứng chặn trước mặt Tô Nhã Linh, ác độc trừng mắt nhìn Trần Bảo Kỳ: “Cậu ta đắc tội với cậu chủ nhà họ Trần đấy!” “Nhà họ Trần nhất định sẽ không chịu để yên!” Tần Nhược Hà nhìn thẳng vào mắt Tô Nhã Linh: “Vậy nên chúng ta bắt buộc phải phủi sạch quan hệ với tên sao chổi này trước khi nhà họ Trần ra tay!”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61
Chương sau