Quách Hạo Thiên nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Trần Bảo Kỳ đâu cả. Ánh mắt anh ta lóe lên vẻ hụt hẫng. Tuy nhiên, anh ta không biết mối quan hệ giữa Trần Bảo Kỳ và mấy người này nên cũng không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào. "Chiến thần Hạo Thiên, mời ngồi”. Bạch Sơn nhường ghế chính cho Quách Hạo Thiên, đồng thời còn chủ động bưng trà rót nước. "Chiến thần Hạo Thiên, không biết hôm nay cậu đến đây là có việc gì?” Thúc Quang Minh không giấu nổi sự phấn khích, mở lời hỏi. Bốp! Bạch Sơn tát thẳng vào mặt Thúc Quang Minh. "Ông nói bậy gì đấy hả? Chiến thần Hạo Thiên tới đây làm gì, còn cần báo cáo với ông nữa hay sao?” "Chiến thần nói gì thì chúng ta cứ làm theo là được”. Thúc Quang Minh ấm ức ôm má, cúi đầu gật đầu, nói: “Xin lỗi, là tôi thất lễ rồi”. Bạch Sơn trừng mắt liếc xéo Thúc Quang Minh, sau đó mỉm cười nhìn Quách Hạo Thiên: “Chiến thần Hạo Thiên, anh cứ nghỉ ngơi trước đi đã”. Bởi vì Quách Hạo Thiên không biết mối quan hệ giữa bọn họ và Bảo Kỳ Vương, nên anh ta khá khách khí nói: "Tôi đến đây để tìm một người”. "Anh muốn tìm ai vậy?” "Ở chỗ các người có vị khách quý nào họ Trần không?" Họ Trần sao? Nghe thấy vậy, Bạch Sơn nhìn về phía Thúc Quang Minh. Thúc Quang Minh chớp mắt, suy nghĩ một lát rồi khẳng định chắc nịch, đáp: "Báo cáo chiến thần, ở đây không có ai họ Trần cả”. Không có ai họ Trần sao? Quách Hạo Thiên bỗng thấy hơi mơ hồ. Anh ta nhớ rất rõ, Bảo Kỳ Vương đã bảo anh ta đến đây tìm mà. Anh ấy vẫn chưa đến đây ư? Nhìn thấy Quách Hạo Thiên im lặng không lên tiếng, Bạch Sơn trừng mắt nhìn Thúc Quang Minh: “Ông nghĩ kỹ lại xem! Sao chiến thần Hạo Thiên có thể sai được chứ?” Trong lòng Thúc Quang Minh thầm kêu khổ, điều này còn phải suy nghĩ kỹ nữa sao? Trong nhà bọn họ được có mấy người, đi ra đi vào là chạm mặt, thật sự không có ai họ Trần. Lúc ông ta vắt óc suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì trong đầu ông ta chợt nghĩ đến điều gì đó. Ông ta vô thức liếc nhìn Bạch Sơn. "Ông nhìn tôi làm gì hả? Có gì thì cứ nói thẳng”. "Thằng ranh bị nhốt dưới tầng hầm mang họ Trần”. "Nhưng thằng ranh đó...” "Nhưng nhị cái gì? Dẫn người lên đây rồi nói tiếp”. Lúc này Bạch Sơn mới nhớ ra, vẫn còn Trần Bảo Kỳ ở dưới tầng hầm. Hắn không sợ hãi như Thúc Quang Minh, trái lại còn có vẻ mong chờ. Theo hắn thấy, chiến thần Hạo Thiên đích thân đến đây, chắc là để nghiêm khắc trừng phạt Trần Bảo Kỳ. Suy cho cùng, Trần Bảo Kỳ không có thiệp mời mà lẻn vào tham dự bữa tiệc, đây là sự bất kính với với chiến thần Hạo Thiên. Nghĩ tới đây, hắn liếc nhìn Quách Hạo Thiên, chắp hai tay lại, cung kính cúi đầu. "Chiến thần Hạo Thiên, quả thật ở đây có một người họ Trần nhưng hắn không phải là người của chúng tôi”. "Hắn chỉ là một tên tội phạm mới được ra tù, vô tình vô nghĩa”. “Vô tình vô nghĩa là sao?”, Quách Hạo Thiên nhướng mày. "Đúng là như vậy, trước khi hắn vào tù, hắn đã nhờ chúng tôi chăm sóc mẹ ruột của hắn, vốn dĩ chúng tôi muốn cho bà ta ăn uống đàng hoàng, nhưng hắn chỉ cho phép chúng tôi cho mẹ của hắn ăn bánh bao thiu mốc và uống nước vo gạo”. "Anh nói xem, đây còn là con người nữa sao?” Bạch Sơn nói với dáng vẻ đầy căm phẫn, cứ như thể hắn là hóa thân của công lý chính nghĩa. Lúc Bạch Sơn đang nói thì Trần Bảo Kỳ được dẫn vào. Nhìn thấy Trần Bảo Kỳ, cả người Quách Hạo Thiên run rẩy vì kích động. Nhiều năm trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta được gặp Bảo Kỳ Vương ở khoảng cách gần như vậy. Bạch Sơn cũng thầm vui mừng khi nhìn thấy phản ứng của Quách Hạo Thiên. Hắn thầm nghĩ bản thân đoán không sai, Quách Hạo Thiên đến để gây rắc rối cho Trần Bảo Kỳ. Bây giờ là thời khắc thể hiện nghìn năm có một. "Thằng ranh kia, gặp chiến thần Hạo Thiên còn không mau quỳ xuống?" Bạch Sơn nghiêm khắc mắng nhiếc. Dứt lời, hắn quay đầu nhìn Quách Hạo Thiên: “Chiến thần, tôi biết vì sao hôm nay anh lại tìm hắn!” "Hắn trà trộn vào bữa tiệc của anh, khiến anh mất mặt”. "Đối phó với loại ranh con vô dụng này sẽ làm bẩn tay của anh mất”. Nghe đến đây, Thúc Quang Minh đột nhiên hiểu ra, hóa ra chiến thần Hạo Thiên đến để dạy dỗ Trần Bảo Kỳ một trận. Làm hắn mất công lo lắng nãy giờ. "Chiến thần, cứ giao chuyện này cho tôi làm, tôi sẽ đánh tàn phế tay chân hắn, khiến hắn sống không bằng chết”. Bụp! Quách Hạo Thiên đập mạnh tay lên mặt bàn, cả người bừng bừng lửa giận. Sắc mặt anh ta tái nhợt, chậm rãi đi về phía Trần Bảo Kỳ. Thúc Quang Minh và Bạch Sơn nhìn thấy vậy cũng liếc mắt nhìn nhau. Chiến thần Hạo Thiên muốn đích thân ra tay! Xem ra chiến thần Hạo Thiên vô cùng căm hận Trần Bảo Kỳ. Bạch Sơn nhìn Trần Bảo Kỳ bằng ánh mắt hả hê, hắn còn không quên làm động tác cắt cổ. Phịch! Giây tiếp theo, Quách Hạo Thiên quỳ dưới chân Trần Bảo Kỳ và dập đầu ba cái ngay trước mặt mọi người. Tất cả những người có mặt ở đó đều xôn xao. Đầu óc Thúc Quang Minh trở nên trống rỗng: “Chiến thần Hạo Thiên, cậu đang làm gì vậy? Sao cậu lại quỳ gối với thằng ranh vô dụng này...” Bụp! Thúc Quang Minh còn chưa dứt lời, Quách Hạo Thiên đã đấm mạnh vào bụng ông ta. Thúc Quang Minh nôn ra máu, lùi lại vài mét, thở hổn hển rồi ngã nhào xuống đất. "Chiến thần, sao cậu lại làm vậy?” Bạch Sơn hoàn toàn rối bời, hắn thật sự không thể hiểu nổi, Thúc Quang Minh đã đắc tội với chiến thần Hạo Thiên ở chỗ nào. Ánh mắt Quách Hạo Thiên lộ rõ vẻ lạnh lùng, sát khí ngút trời nói: “Dám xúc phạm Vương…, đáng chết!" "Vương…? Hắn... hắn là Vương gì cơ?” Đầu óc Bạch Sơn trở nên mơ hồ, trong lòng thấy hơi bất an. "Bảo Kỳ Vương!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]