Yến Vi Minh nhướng mày, cả người đều tỏa ra dáng vẻ của kẻ ăn chơi trác táng. Đầu hướng lên tận trời, vô cùng cao ngạo.
Hắn hung hăng nói: "Ngươi chính là Yến Hành Dục?"
Đại khái vì muốn tạo thêm khí thế cho bản thân, nên khi vừa mới bước vào thiên viện hắn liền bung cây quạt trên tay, quạt mạnh vài cái như nuốt cả núi sông làm cho dây đeo và vài lọn tóc trên vai không ngừng phất phới bay trong gió.
Yến Hành Dục thích thú nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ đang diễn trò này, cả người do không nhịn cười được nên hơi run run.
"..."
Yến Hành Dục không còn gì để nói.
Người đệ đệ này của hắn, hình như đầu óc không được bình thường cho lắm.
Yến Vi Minh vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn chằm chằm Yến Hành Dục đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn, mấy chữ "Ngươi thật là cổ hủ." đều đem viết hết lên mặt.
Yến Hành Dục nhẹ nhàng di chuyển hạt Phật Châu, tính tình nhẫn nại nói: "Ngươi nên gọi ta là huynh trưởng."
Yến Vi Minh khinh thường đáp: "Ta mới không cần có người huynh trưởng như ngươi."
A Mãn nghe thấy thế, trong mắt tràn ngập lửa giận, hận không thể đâm một dao vào người trước mặt đang vô lễ với huynh trưởng của bản thân.
Yến Hành Dục không hề có chút biểu cảm nào, nhưng hạt Phật Châu lại chuyển động nhanh hơn rất nhiều.
"Đệ đệ ngoan."
Sức khỏe Yến Hành Dục không tốt, sức lực nói chuyện cũng không quá lớn: "Huynh trưởng hiện tại có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-kieu-va-benh-my-nhan/2676739/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.