Không lâu sau, Lâm Thái phó đã đến.
Vì Ngư Tức đã nhận lời sẽ giải độc cho ông ta rồi, nên ông ta cũng không mới sáng sớm đã chạy đến phủ Thừa tướng chọc người ta ghét thêm làm gì, vẫn thong thả ung dung đi giảng dạy như cũ.
Thấy thế, A Mãn liền đẩy Kinh Hàn Chương đến cái ghế trống bên cạnh Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục đã nhanh nhẹn bỏ cái chân đang gác kia xuống ngay ngắn, mặt đầy nghiêm túc nhìn vào quyển sách trên bàn đến thất thần, hoàn toàn không dám nhìn Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương cười như không cười mà nhìn y, chậm rãi nói: "Điện hạ, ngài có thể nhích vào trong một chút không? Ta muốn ngồi đây."
Vừa dứt lời, toàn bộ những người ở Nam Thư Phòng đều hoảng sợ nhìn hắn.
Thất Điện hạ vốn đã quen hoành hành ngang ngược ở thành Kinh Đô này, từ trước đến nay không một ai dám đứng trước mặt hắn đưa ra bất cứ yêu cầu gì, thế mà tên bị liệt ốm yếu này vừa đến đã dám nói ra những lời lẽ như vậy, chẳng lẽ không sợ bị tiểu ma vương này một chân đá khỏi xe lăn sao?
Đám đông kinh hãi theo dõi.
Sau đó, vị "Thất Điện hạ" tính tình bất thường kia lại thật sự nhích người vào trong, ra hiệu cho người bị liệt kia ngồi xuống.
Mọi người: "..."
A Mãn kéo ghế dựa ra, đẩy xe lăn vào, vừa vặn với bàn học.
Lâm Thái phó giải thích đơn giản rằng công tử phủ Thừa tướng được Thánh Thượng ban ân, đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-kieu-va-benh-my-nhan/2676687/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.