Kinh Chập Xử, Kinh Hàn Chương đao to búa lớn mà ngồi ở chủ vị, nghiêng đầu lười biếng nói: "Trên đó viết cái gì?"
Yến Hành Dục ngồi ở một bên lướt xem xong một quyển tông* nhanh như gió, y giản lược nội dung: "Cái gì cũng chưa tra được."
*Quyển tông: Hồ sơ.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương chậc lưỡi một cái: "Chuyện đó không phải đã qua vài ngày rồi sao, nhiều Kinh Trập Vệ như vậy cũng chẳng trả ra được thứ hữu dụng nào cả?"
Yến Hành Dục nói: "Có thể dễ như trở bàn tay mà chạy thoát khỏi nhiều Kinh Trập Vệ như vậy, khinh công của tên đạo tặc rất lợi hại, mà người có công phu như vậy ở thành Kinh Đô này, có thể đếm được trên đầu ngón tay."
Kinh Hàn Chương: "Nếu vậy trực tiếp lục soát không phải xong rồi sao?"
"Khó." Yến Hành Dục mở miệng gọi ba cái tên: "Một người trong đó là Kinh Trập Vệ, đêm đó đang canh gác ở cửa cung; một người khác là hộ vệ của trưởng công chúa, lúc ấy không ở thành Kinh Đô. Còn một người nữa đó chính là.."
Y lật qua lật lại quyển sách tông, ngước mắt lên nhìn Kinh Hàn Chương, nói: "Là Đại Lý Tự thiếu khanh, Phong Trần Chu."
"Phong Trần Chu?" Kinh Hàn Chương suy nghĩ một chút: "Ồ, chính là cái tên bệnh âm thiên nhạc*, tự nhốt bản thân trong nhà lao?"
*Âm thiên nhạc: Bệnh bạch tạng, thường được gọi là "âm thiên nhạc" là một bệnh di truyền thiếu sắc tố ở da và các phần phụ, có thể là gen lặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-kieu-va-benh-my-nhan/2676682/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.