Edit: phongsunuong.
Mấy ngày sau khi Yến Hành Dục đã khỏi bệnh, thì Kinh Hàn Chương đã rời kinh.
Yến Hành Dục đang uống thuốc, sau khi biết được tin này y khẽ dừng tay, hơi nghiêng đầu nhìn về phía A Mãn.
A Mãn thật cẩn thận mà báo lại: "Ngày hôm trước ngài ấy đã đi theo Yến Trọng Thâm tới Tây Bắc."
Yến Hành Dục ngây người một hồi lâu, mới gật đầu một cái, lúng ta lúng túng nói: "Đi rồi à."
Y ngồi an tĩnh uống thuốc, giống như không hề có chuyện gì xảy ra vây.
A Mãn lo sợ y sẽ đau khổ, nhỏ giọng hỏi: "Công tử, ngài không sao chứ?"
Yến Hành Dục nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta có thể có chuyện gì được, hắn đi... đi thì cũng đi rồi, cho dù không đi thì chúng ta cũng không gặp nhau được."
A Mãn thấy y giống như thật sự không đau buồn, lúc này mới thở phào một hơi, nói: "Mấy ngày trước khi công tử còn mê man điện hạ đã dẫn theo người đến gặp ngài."
Yến Hành Dục: "Ta biết."
Khi đó y vẫn còn chút ý thức, chỉ là cơ thể quá nặng nề, không thể động đậy nổi.
Yến Hành Dục đưa tay nhẹ nhàng chạm lên mi tâm, hiếm thấy mà có chút mờ mịt.
Y hỏi A Mãn: "Hắn thích ta sao?"
A Mãn biết được "hắn" ở đây là ai, vội trả lời: "Tất nhiên rồi, ngay cả ta cũng nhìn ra."
Không biết vì sao Yến Hành Dục lại cứ hỏi lặp đi lặp lại một câu: "Hắn thích ta sao?"
A Mãn nghi hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-kieu-cung-benh-my-nhan/3385794/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.