Edit: phongsunuong. 
Yến Vi Minh ghét bỏ mà liếc mắt nhìn qua Yến Hành Dục đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn, đem mấy chữ "Ngươi đúng là nghèo kiết hủ lậu a" viết rõ ngay trên mặt. 
Yến Hành Dục nhẹ nhàng xoay phật châu, kiên nhẫn nói: "Ngươi nên gọi ta là huynh trưởng." 
Yến Vi Minh khinh thường nói: "Ta mới không cần gọi ngươi là huynh trưởng." 
A Mãn nghe vậy ánh mắt liền trầm xuống, nhìn bộ dạng này của hắn giống như muốn một đao chém bay đứa trẻ không để huynh trưởng vào mắt này. 
Yến Hành Dục trên mặt không hề dao động chút cảm xúc nào, nhưng ngón tay lại xoay phật châu càng nhanh hơn. 
"Đứa trẻ ngoan." Yến Hành Dục người ốm yếu, liền nói cũng không đủ sức, "Huynh trưởng bây giờ đang có chút bực mình, không rảnh rỗi để dỗ ngươi. Ngươi nói một câu xin lỗi làm ta vui vẻ, thì ta sẽ không nói việc này với phụ thân." 
Yến Vi Minh nhíu mày: "Việc gì?" 
Yến Hành Dục không tiếng động mà hít một hơi thật sâu, đệ đệ này của y đầu óc đúng là không được tốt mà. 
"Việc ngươi dám mạo phạm huynh trưởng." Yến Hành Dục tính tình tốt mà nói, "Ngươi quay đầu nhìn lại đi, cánh cửa kia của ta đều bị ngươi đá hỏng, huynh trưởng có chút giật mình, ngươi nếu vừa rồi đạp mạnh hơn ta sợ liền phải tái phát bệnh tim." 
Yến Vi Minh bị những lời này của y làm tức cười, nổi giận đùng đùng mà tiến lên mấy bước, muốn làm cho y biết thế nào mới là chân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-kieu-cung-benh-my-nhan/2431758/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.