Edit: phongsunuong. 
A Mãn ngồi xổm trên mặt đất, vươn tay chọc chọc nam nhân đang hôn mê bất tỉnh giống như một đứa trẻ đang chọc kiến, chán đến chết mà đợi công tử hạ lệnh. 
Kinh Hàn Chương vốn đang khó chịu, giờ lại càng khó chịu hơn nữa, cả người phảng phất như đang trôi nổi giữa không trung, không có điểm tựa. 
A Mãn cứ ngồi tại chỗ chờ mãi, không nghe được câu trả lời, nghi hoặc ngẩng đầu: "Công tử?" 
Kinh Hàn Chương đau đầu mà xoa mi tâm, sắc mặt vô cùng khó nhìn. 
A Mãn vội chạy lên trước, đưa tay thử sờ thử trán Kinh Hàn Chương, phát hiện trán hắn nóng đến bỏng tay, liền vội vàng ấn vai khiến hắn nằm xuống. 
"A Mãn tự mình xử lý là được rồi." A Mãn tự mình quyết định rồi dịch góc chăn cho hắn, "Công tử vẫn còn bệnh, không nên vì chút chuyện nhỏ này mà hao phí tinh thần." 
Kinh Hàn Chương bị cưỡng ép nằm trên giường, ngạc nhiên mở to mắt. 
"Ngươi!" 
Hắn tung hoành nhiều năm ở kinh đô như thế, chưa có người nào dám đối xử vô lễ với hắn—— hơn nữa đây còn là một đứa trẻ cao chưa tới cằm hắn! 
Kinh Hàn Chương tính tình không thể nào mà tốt hơn được, lúc này đưa tay đẩy A Mãn ra, tức giận nói: "Tránh ra——" 
Nhưng mà cái cơ thể này suy yếu quá mức, hắn vừa với tức giận, trái tim đột nhiên nhói một cái, làm hắn suýt nữa không thở nổi. 
A Mãn cho rằng công tử nhà hắn bị sốt cao đến mức mơ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-kieu-cung-benh-my-nhan/2431754/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.