Yến Hành Dục mơ mơ hồ hồ mà đi về cung điện của Thất điện hạ, Giang Phong Hoa đại khái là sợ y lật lọng, nên đã mau chóng rời cung.
Đối mặt với ba cuốn sách trên bàn, Yến Hành Dục trầm mặc thật lâu, vẫn tính toán nên đi tìm Kinh Hàn Chương thảo luận.
Dựa theo tác phong trước kia của Kinh Hàn Chương, không có ai dám cản hắn xuất cung, Yến Hành Dục vốn nghĩ chính mình có thể xuất cung thành công, không ngờ lại bị Yến Trầm Tích cản lại ở cửa cung.
Yến Hành Dục ra vẻ trấn định, nói: "Chuyện gì?"
Yến Trầm Tích thần tình hờ hững: "Điện hạ thứ tội, bệ hạ có lệnh, không chép xong ba cuốn sách kia, thì không thể xuất cung, nếu không thì sẽ thu hồi lại toàn bộ ngọc trong cung của ngài."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục cũng hiểu được cái gì gọi là "làm gì cũng nên chừa lại một đường, sau này còn gặp lại nhau", nên y quyết định không tùy tiện tức giận.
Tay Yến Trầm Tích cầm loan đao, Kinh Chập Vệ chỉ tuân lệnh bệ hạ, dù có cuồng vọng như Kinh Hàn Chương cũng không thể cứng đối cứng được, huống hồ Yến Trầm Tích vẫn là đường huynh của Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục đành phải đánh rớt suy nghĩ muốn xuất cung, thử nói: "Ta có thể gọi người khác tiến cung không?"
Yến Trầm Tích còn tưởng "Thất điện hạ" đang chuẩn bị gây sự, không nghĩ tới đột nhiên lại dễ nói chuyện như vậy: "Tất nhiên là được, điện hạ muốn gọi ai tiến cung?"
Yến Hành Dục nói: "Yến Hành Dục của phủ Thừa Tướng."
Yến Trầm Tích trầm mặc, đôi mắt vừa rút đi hàn ý lại lần nữa trở nên lạnh như băng.
"Điện hạ thứ tội." Yến Trầm Tích ôm quyền cúi đầu hành lễ, "Trời lạnh đất đông, thân thể Hành Dục vốn yếu ớt, sợ là không thích hợp đi ra ngoài. Điện hạ nếu có chuyện gì quan trọng, thì cứ phân phó thần đi làm."
Yến Hành Dục sửng sốt một chút, ánh mắt phức tạp mà nhìn Yến Trầm Tích.
Khi còn bé Yến Trầm Tích vô cùng thích Yến Hành Dục, mỗi lần trở về sau khi theo Tướng Quân đi tới biên quan, đều mang về cho y một ít đồ chơi hiếm thấy.
Nhưng là hai người đã tách ra hơn mười năm, tình cảm dù thân mật đến đâu cũng đã phai nhạt không sai biệt lắm.
Yến Hành Dục ăn chay niệm phật tâm đã sớm phai nhạt, liền bộ dáng năm ấy của Yến Trầm Tích như thế nào cũng không còn nhớ rõ, chứ nói gì tới thân mật.
Yến Hành Dục vốn tưởng rằng sau khi phủ Tướng Quân với phủ Thừa Tướng có thù hằn với nhau, Yến Trầm Tích sẽ khinh thường mọi thứ có liên quan tới nhà y, không nghĩ tới lúc này hắn lại che chở cho mình.
Nếu đổi được hồn lại, y phải đi bái phỏng thúc phụ một chút mới được.
"Không có gì." Yến Hành Dục đột nhiên có chút vui vẻ, nói, "Hôm qua ở tại phủ Thừa Tướng, được Thừa Tướng công tử chăm sóc, lần này muốn ban cho y chút đồ vật, Thống lĩnh nếu rảnh rỗi thì giúp ta đưa đi."
Yến Trầm Tích nói: "Vâng."
Yến Hành Dục nhìn hắn một cái, xoay người hồi cung.
Tất cả Ngọc Hoà Điền đều để trong thiên điện, Yến Hành Dục ở trong điện nửa ngày để chọn ngọc, cuối cùng chọn ra hai viên tốt nhất cho vào trong hòm, lại viết thêm một phong thư đặt ở trong tầng kép của hòm, rồi sai người đưa tới Yến Trầm Tích.
Tâm tình của Yến Hành Dục cực ổn, bị nhốt trong thân xác này không có chút hối hận nào, nhàn rỗi không có việc gì thì bắt đầu đặt bút chép sách, dù sao ngay cả trong phủ Thừa Tướng, y cũng hay chép kinh Phật khi rảnh rỗi.
Chữ viết của Kinh Hàn Chương rất dễ bắt chước, chỉ cần viết chữ không giống như người viết là được, Yến Hành Dục tùy tay viết vài chữ liền nắm bắt được sự tinh túy ấy.
Ngoài cung, Yến Trầm Tích ra roi thúc ngựa đi đến phủ Thừa Tướng, trong tay cầm một chiếc hòm nặng trịch, thần sắc thập phần phức tạp.
Từ sau khi phủ Thừa Tướng có hiềm khích với phủ Tướng Quân, Yến Trầm Tích đã nhiều năm không bước vào phủ Thừa Tướng, không nghĩ tới lần này sẽ lấy lý do như vậy để đi vào.
Triệu bá nhìn thấy Yến Trầm Tích liền ngây người nửa ngày, rồi mới kinh sợ mà đón tiếp hắn.
Thấy Triệu bá như muốn đi bẩm báo với Yến Kích, Yến Trầm Tích nói: "Không cần báo lại với Thừa Tướng, ta chỉ nghe lệnh Thất điện hạ tới đưa đồ cho Hành Dục thôi."
Sau khi thân mật gọi "Hành Dục", hắn lập tức cảm thấy hối hận, cúi thấp đầu mặt không đổi sắc, nhưng hai bên tai đã dần đỏ lên.
Triệu bá lúng túng nói vâng, đưa hắn đi tới thiên viện.
Yến Trầm Tích nghe qua một vài tin đồn về Yến Hành Dục, biết y phải chịu khắt khe trong phủ Thừa Tướng cũng không quá để ý, bởi vì hắn biết được dù khắt khe đến đâu, Yến Kích cũng biết chừng mực, sẽ không làm quá mức.
Nhưng khi tới thiên viện nhỏ rách rưới kia, Yến Trầm Tích mới bỗng nhiên cảm thấy tin đồn kia thật là đúng sự thật.
Sắc mặt Yến Trầm Tích trực tiếp trầm xuống.
Triệu bá không hiểu sao hắn lại tức giận, nơm nớp lo sợ mà đưa hắn vào.
Trong viện có người đang nói chuyện, tai Yến Trầm Tích rất thính, đều nghe được nhất thanh nhị sở*.
*Nhất thanh nhị sở: hiểu biết rõ ràng.
Yến Vi Minh: "Ngươi nhất định phải dạy ta, nếu không ta sẽ không đi đâu hết!"
"Yến Hành Dục": "Ngươi dù có ngồi đến chết ở đây, ta nhất định sẽ không dạy ngươi nửa câu đâu."
"Rốt cuộc thì làm sao để ngươi bằng lòng dạy ta a?" Yến Vi Minh có vẻ đang cực kỳ tức giận, nhưng vì nguyên nhân gì đó nên chỉ có thể mạnh mẽ kiềm chế cơn tức, thập phần nghẹn khuất, "Cho dù ngươi thuận miệng nói đồng ý cũng được nha, khi ta được xuất phủ, thì có thể đưa ngươi tới phong lâu nghe diễn."
"Yến Hành Dục": "A, tim ta đau quá, sao lại đau như vậy a? Chắc chắn là do ngươi chọc tức..."
Yến Vi Minh: "A? A a? Ta không tin, ngươi nhất định là lại giả bệnh!"
Yến Trầm Tích: "..."
Trên mặt Yến Trầm Tích viết to chữ "muốn giết người", trực tiếp đẩy ra Triệu bá, bước nhanh vào, một cước đá văng cửa phòng, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Kinh Hàn Chương đang giả bệnh trêu Yến Vi Minh thì bị một cước này doạ tới suýt nữa trực tiếp phát bệnh thật, hắn ôm ngực thở hổn hển mấy hơi mới hoãn lại được, không kiên nhẫn mà nghiêng đầu nhìn lại.
Yến Trầm Tích cơ hồ sắp bóp nát cái hòm kia, thần tình sát lệ như muốn giết người.
Kinh Hàn Chương sửng sốt, mà ngay cả Yến Vi Minh cũng ngây người một chút.
Yến Trầm Tích lạnh lùng nói: "Yến Vi Minh, ngươi đối đãi với huynh trưởng như vậy sao?!"
Yến Vi Minh lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên, thất kinh nói: "Đường, đường huynh, sao huynh lại tới đây..."
Thần sắc của Kinh Hàn Chương có chút tái nhợt, nghi hoặc nhìn Yến Trầm Tích, không nghĩ tới Thống lĩnh của Kinh Chập Vệ thế nhưng sẽ tới phủ Thừa Tướng, lại còn một bộ đằng đằng sát khí như vậy nữa.
Ai chọc tới hắn rồi?
Dù là người không bao giờ chú ý tới việc triều đình như Kinh Hàn Chương cũng biết, vị Thống lĩnh Kinh Chập Vệ này quả thực là "Diêm Vương sống" của kinh thành người gặp người sợ, không ít hoàng thân quốc thích bị phán tội đều chết trên tay hắn.
Yến Trầm Tích là lưỡi dao sắc bén nhất kinh đô, chỉ cần hoàng đế muốn, hắn thậm chí có thể hướng mũi đao về phía phủ Tướng Quân.
Mỗi lần Kinh Hàn Chương bị cấm túc trong cung, tất cả đều là Yến Trầm Tích ngăn cản hắn, mà cũng chỉ có Yến Trầm Tích mới dám ngăn cản hắn.
Kinh Hàn Chương vừa nhìn thấy hắn liền phiền, nhưng thấy tay hắn đang cầm hòm trong cung của mình, ước chừng là biết Yến Hành Dục nhất định có việc gì đó muốn báo cho mình, bởi vì Yến Trầm Tích ngăn cản xuất cung, nên chỉ có thể nhờ người khác đưa đồ tới truyền đạt lời muốn nói.
Yến Trầm Tích lạnh lùng liếc Yến Vi Minh một cái, Yến Vi Minh vốn đã sợ hắn, nhất thời bị hắn trừng tới khóc nức nở, lúng ta lúng túng nói: "Ta ta ta..."
"Ta đi trước!"
Yến Vi Minh bị doạ tới mức không thèm để ý tới cấp bậc lễ nghĩa nữa, chạy thẳng ra ngoài.
Vật nhỏ vừa tới tay chưa kịp chơi chán đã chạy, Kinh Hàn Chương hít sâu một hơi trong lòng, nghĩ thầm chẳng có gì để chơi cả.
Yến Trầm Tích đại khái là sợ hắn bị gió lạnh thổi vào, đuổi Triệu bá đi, bình tĩnh đóng cửa lại, rồi mới đặt cái hòm trong tay tới trước mặt Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương đã biết rõ còn hỏi: "Đây là cái gì?"
Yến Trầm Tích nói: "Thất điện hạ thưởng cho ngươi."
Kinh Hàn Chương: "..."
Khoé miệng Kinh Hàn Chương khẽ co rút, không nghĩ tới cũng có ngày chính mình lại thưởng đồ cho mình, cũng thật mới lạ.
Yến Trầm Tích lạnh lùng nhìn xung quanh, mày nhăn càng chặt, cuối cùng không nhịn được, trầm giọng nói: "Ngươi dọn tới ở phủ Tướng Quân đi."
Kinh Hàn Chương đang mở hòm ra, nghe vậy liền ngẩn ra: "Cái gì?"
"Phủ Thừa Tướng khắt khe với ngươi, nhưng phủ Tướng Quân bọn ta thì không." Yến Trầm Tích làm việc thập phần sấm rền gió cuốn, một chút cũng không hề lòng vòng, "Mau theo ta đi."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương có thể tùy ý chòng ghẹo Yến Vi Minh, nhưng không thể tạo ra phiền phức lớn cho Yến Hành Dục, đành phải "uyển chuyển" mà cự tuyệt: "Ta không đi."
Yến Trầm Tích nhíu mày: "Ngươi cam tâm tình nguyện ở loại địa phương này để chịu khổ sao?"
Kinh Hàn Chương lười giải thích, chỉ nói: "A, đúng vậy."
Yến Trầm Tích nhìn hắn nửa ngày mới đứng dậy, giống như có chút hận sắt không thành thép: "Vậy ngươi cứ sống ở đây đi."
Nói xong, xoay người phất tay áo bước đi.
Kinh Hàn Chương vì mặt mũi của Yến Hành Dục nên cũng thèm không cãi nhau với Yến Trầm Tích, thấy Yến Trầm Tích nổi giận đùng đùng rời đi cũng không ngăn lại, tùy tay mở hòm ra.
Trong hòm có hai viên ngọc tốt nhất.
Kinh Hàn Chương không rõ lý do, tùy tay lật lật, quả nhiên thấy một phong thư trong tầng kép của hòm.
Hắn tùy tiện mở ra, nhìn lướt qua, vừa thấy đống chữ rậm rạp liền đau đầu, gọi A Mãn tới để hắn đọc.
A Mãn vừa mới mua Phục Linh cao về, lần này hắn mua hai cái, gã sai vặt của tiệm điểm tâm hiếm khi không lạnh mặt với hắn, A Mãn cực kỳ cao hứng, đi đường đều nhảy chân sáo.
Vừa nghe thấy có tin tức từ chủ tử, A Mãn lập tức chạy tới, đặt Phục Linh cao trên bàn, vô cùng vui vẻ mà mở thư ra nhanh chóng đọc qua một lần.
Kinh Hàn Chương lười nghe mấy lời nho nhã của Yến Hành Dục, nói thẳng: "Trong vòng ba câu, nói ngắn gọn lại."
A Mãn rất nghe lời, nói chi tiết: "Công tử nói, quốc sư bảo phải tầm ba bốn ngày nữa mới có thể đổi lại hồn phách, muốn ngài nhẫn nhịn một khoảng thời gian nữa."
Kinh Hàn Chương nhíu mày: "Ba bốn ngày?"
Hắn còn phải uống thuốc ba bốn ngày nữa sao?!
A Mãn tiếp tục nói: "Hôm nay điện hạ tới trễ, thái phó phạt chép mười lần sách, y hiện tại đang giúp ngài chép, mong ngài thưởng cho y thêm một viên ngọc nữa."
Kinh Hàn Chương thiếu nữa liền tức tới cười, rốt cuộc hắn cũng biết vì sao có hai viên ngọc, hoá ra là Yến Hành Dục tiền trảm hậu tấu a.
Bất quá thái phó phạt hắn là chuyện thường ngày, Yến Hành Dục đồng ý chép sách cho hắn, cho y thêm một viên ngọc cũng không có gì to tát.
"Còn có mong ngài không bị lộ tẩy." A Mãn đọc xong câu cuối cùng, "Phải uống thuốc đều đặn, không được ăn Phục Linh cao."
Hắn vừa dứt lời, Kinh Hàn Chương liền dừng động tác trên tay, hàm hồ nói: "Cái gì? Ngươi vừa nói không được ăn cái gì?"
A Mãn bỏ thư xuống, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cũng ngây ngẩn cả người: "Không, không được ăn Phục Linh cao..."
Kinh Hàn Chương nhìn Phục Linh cao chỉ còn một nửa trên tay mình, khoé miệng còn lưu lại vụn Phục Linh cao—— hắn đã nuốt xuống nửa cái rồi.
A Mãn: "..."
A Mãn cơ hồ phải hét lên: "Công tử nhà ta không được ăn Phục Linh cao!"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương sửng sốt nửa ngày, mê mang nói: "Vì sao không ăn được? Ngươi mua về không để ăn sao?"
A Mãn: "Công tử ăn Phục Linh cao sẽ phát bệnh a... Mau, mau nhổ ra!"
Kinh Hàn Chương suýt nữa nổ tung, cả giận nói: "Đồ đã nuốt vào còn nhổ ra được sao?! Hơn nữa, nếu không được ăn, thì mua về làm cái gì? Mua về làm hoa để ngắm sao? Hả?!"
"Đúng vậy." A Mãn sốt ruột tới dậm chân tại chỗ, hắn chỉ mới không nhìn một cái thôi, liền xảy ra đại hoạ, nước mắt đều mau chảy xuống, "Công tử mua xong cũng chỉ nhìn thôi, chưa bao giờ ăn a a a! Cứu mạng a! Người tới, mau gọi đại phu tới! Cứu mạng!"
Thấy A Mãn giết người không chớp mặt thế nhưng lại hoảng loạn như vậy, Kinh Hàn Chương triệt để ngu người.
Ăn một cái Phục Linh cao... Cũng sẽ chết người sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]