Edit: phongsunuong.
Gia đinh phủ Thừa Tướng tới cực nhanh, theo đó còn có Yến Trầm Tích một thân lệ khí tới thu dọn tàn tích.
A Mãn đã đẩy Kinh Hàn Chương về phòng, Yến Vi Minh tay mềm chân nhũn, thần tình dại ra mà đi vào cùng, cả người đều là bộ dáng ngốc xuẩn "Ta là ai, ta đang mơ sao".
Kinh Hàn Chương hoàn toàn không có bộ dáng bị chấn kinh, tư thái lười nhác mà tựa lưng vào ghế ngồi, mang nỏ buộc trên cổ tay lấy ra nghịch hai cái, thuận miệng hướng A Mãn sai bảo: "Lấy bốn mũi tên tới cho ta."
A Mãn nghiêng đầu: "Không phải chiếc nỏ này chỉ có thể lắp được ba mũi tên thôi hay sao?"
Kinh Hàn Chương cười như không cười mà liếc hắn: "Bỏ đi mấy cái thứ ám khí độc dược loạn thất bát tao của công tử nhà ngươi ra, chiếc nỏ này còn lắp thêm được ít nhất sáu cái nữa."
A Mãn: "..."
A Mãn không dám truy vấn nữa, lúng ta lúng túng gật đầu, đi vào trong phòng lấy tên.
Yến Vi Minh đứng ở một bên ngơ ngác nửa ngày, mới hậu tri hậu giác*, đột nhiên "Oa" một tiếng khóc ròng.
*Hậu tri hậu giác: trì độn ngu ngốc.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương không kiên nhẫn nói: "Đừng khóc, phiền quá."
Yến Vi Minh đặt mông ngồi dưới đất, che miệng nức nở, bị doạ tới nước mắt chảy ràn rụa.
"Nha... Vừa rồi ta, chúng ta suýt nữa là chết rồi!" Yến Vi Minh không đứng lên nổi, ngồi dưới đất kéo vạt áo của Kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-kieu-cung-benh-my-nhan/2431726/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.