Kinh Hàn Chương nhướng mày: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Muốn hẹn ta đi Tiết Hoa Triêu thật sao?"
Yến Hành Dục bị nghẹn một hơi lên không được nuốt không xong, chỉ có thể buông lỏng bàn tay đang cầm góc áo của Kinh Hàn Chương ra, nói: "Đúng."
Trên mặt Kinh Hàn Chương viết to "Quả nhiên là thế", khuôn mặt không tự giác mà nở một nụ cười, nhưng vẫn cố duy trì sự rụt rè: "Qua Tết ta muốn thương nghị với phụ hoàng về việc xuất cung xây phủ, nếu phủ không xây xong kịp lúc, chắc chắn sẽ không đi được."
Yến Hành Dục ngồi xổm ở kia, toàn thân trên dưới đều toả ra một bầu không khí buồn rầu.
Kinh Hàn Chương khó hiểu mà có chút luống cuống, hắn ho khan một tiếng, nghẹn họng nói tiếp: "Nhưng nếu như có thể xây xong, ta sẽ đi."
Yến Hành Dục gật đầu, vẫn không nói lời nào.
Trách không được bản thân đã liều mạng ám chỉ nhiều như vậy, Kinh Hàn Chương vẫn không nhận ra mình, hoá ra nhận nhầm mình thành tiểu cô nương.
Yến Hành Dục rầu rĩ mà nghĩ: "Ngươi mới là tiểu cô nương ấy."
Y từ nhỏ đã thân yếu thể hư, rất ít khi ra ngoài, lần đầu tiên được ra ngoài là vào Tiết Hoa Triêu năm sáu tuổi đó, thân nương của y dẫn y ra ngoài ngắm hoa, do đường đông người nên bị tách ra rồi bị bọn buôn người suýt nữa đưa vào thanh lâu, may là được Kinh Hàn Chương đi ngang qua cứu.
Khi còn bé Yến Hành Dục quả thật phấn điêu ngọc mài*, phảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-kieu-cung-benh-my-nhan/2431707/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.