Bởi vì trời tối, cho nên Tần Lam không thể nhìn rõ dung mạo của người ra lệnh. Nhưng nàng dám khẳng định mình chưa từng nghe qua giọng nói này bao giờ.
Hai tay bị trói chặt, chúng bắt đầu lôi kéo nàng đi về phía cánh rừng cận chân núi.
***
"Cẩn Ngôn..."
Đi bộ chừng mười phút, đập vào mắt nàng là cảnh tượng chừng năm, sáu người vây xung quanh Ngô Cẩn Ngôn, còn cô toàn thân bê bết máu nằm gục dưới đất.
Song lại không thấy Khương Tử Tân.
Nghe giọng nói của nàng, Ngô Cẩn Ngôn mờ mịt ngẩng đầu, khóe môi còn vương đầy máu đỏ.
"Tần Lam? Sao em lại ở đây?"
"Nhiều lời như vậy làm gì? Đem hai bọn chúng trói vào." Người trong bóng tối tiếp tục hạ lệnh.
Thuộc hạ rất nhanh liền lôi kéo Ngô Cẩn Ngôn dậy, đồng dạng mang theo nàng nhốt vào ngôi nhà hoang cách đó không xa.
"Ngôn, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Ngôn vì sao lại bị thương thành dạng này?"
Sau khi đem hai người quăng tới một góc, nhân khi chúng không để ý, Tần Lam nhíu mày nhỏ giọng hỏi.
"Trước đây... tôi từng bắt đại ca của bọn họ vào tù. Hiện tại... bọn họ tìm cách trả thù tôi..." Ngô Cẩn Ngôn khó khăn nói từng câu từng chữ, phảng phất xung quanh cô là mùi máu tanh nồng vô cùng đáng sợ. "Là ai... đã báo em đến đây?"
"Khương Tử Tân." Nàng ngồi xích lại, nương theo ánh trăng mò mẫm nắm chặt tay cô.
"Có lẽ cậu ấy... thấy tôi qua định vị." Ngô Cẩn Ngôn cười nhạt. "Xin lỗi vì đã làm em liên lụy, tôi... nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ho-hon-the/910192/chuong-62.html