Sau khi nghe Ngô Cẩn Ngôn nói xong, Tần Chấn cũng không có bất kỳ biểu hiện kinh ngạc nào cả.
Ông ngồi xuống chiếc ghế gỗ, phất phất tay ra ý cho cô ngồi xuống bên cạnh mình rồi nói: "Làm thế nào mà cháu biết vậy?
"Đêm hôm qua... cháu nhờ đồng đội nằm vùng ở Bạch gia." Ngô Cẩn Ngôn thản nhiên đáp. "Dựa vào việc cháu đánh Bạch Tử Hạo và thái độ của hắn, cho nên... cháu nhận định rằng người của hắn chắc chắn sẽ hành động. Kết quả quả nhiên cháu đã bắt sống hai tên sát thủ. Thông qua một số thủ đoạn bức cung, từ miệng hai tên bắt cóc đó, cháu đã biết thân phận của người đứng sau vụ việc này. Chính bọn chúng đã thừa nhận rằng, người sai bảo chúng là Bạch Tử Hạo."
Sở dĩ Ngô Cẩn Ngôn không đề xuất đến Nhĩ Tình, bởi vì cô vẫn còn giữ lại chút lương tâm.
Coi như khi Tần Lam tỉnh dậy, cô sẽ để nàng tự giải quyết.
Tần Chấn hơi cau mày, đầu ngón tay khẽ gõ từng hồi lên thành ghế, nói: "Thói đời hiểm ác, chưa đi đến giai đoạn cuối thì chưa thể biết được hung thủ là ai. Hơn hai mươi năm về trước, ta cũng chính là vì quá tin tưởng vào sự phán đoán của bản thân, cho nên suýt chút nữa thì xôi hỏng bỏng không."
"Hơn hai mươi năm về trước?" Ngô Cẩn Ngôn hỏi lại.
"Đúng vậy. Lúc đó đúng vào thời điểm Diệp gia muốn thâu tóm Tần gia, thì ta đột nhiên mắc bệnh nặng, nằm liệt giường không thể dậy nổi. Thế rồi, ta đã trao trọng trách bảo vệ gia tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ho-hon-the/910172/chuong-42.html