Quả nhiên sau khi nghe xong câu nói đầy tính khiêu khích của Tần Lam, Ngô Cẩn Ngôn lập tức khôi phục hàn khí bức người.
"Cô đúng là..." Oán hận nghiến răng, nửa ngày sau đồng chí Ngô mới thành công phun ra hai chữ. "Điên rồi."
"Giúp tôi lấy cháo đi." Tần Lam ngược lại thờ ơ không chịu để ai kia vào mắt. Trực tiếp vươn ngón tay ngọc ngà chỉ vào cặp lồng đã được đặt sang một bên.
Đồng chí Ngô tức chết.
"Cô muốn thì tự đi mà ăn." Ngô Cẩn Ngôn nổi giận quát. "Nhĩ Tình đâu? Chẳng phải nàng luôn chăm sóc cô chu đáo hay sao?"
"Nhĩ Tình đã đi dùng bữa rồi." Tần Lam chớp chớp đôi mắt to tròn trong trẻo. "Ngôn, giúp tôi lấy cháo đi. Tôi đói."
"Tôi không phải làm công cho cô." Ngô Cẩn Ngôn hừ lạnh. "Tôi tới là muốn nói với cô, sau nhiệm vụ này, chúng ta không liên quan đến nhau nữa. Cảm phiền Tần tiểu thư tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình."
Tần Lam cúi đầu, hai tay siết nhẹ chiếc chăn vô tội.
"Ngôn. Cô biết chân tôi tạm thời không thể dùng được nữa mà. Bạch Tử Hạo... chắc chắn sẽ nhân cơ hội này khi dễ tôi."
Ngô Cẩn Ngôn muốn nội thương.
"Tần Lam, cô đừng đùa nữa. Cô không khi dễ người ta thì thôi. Nào ai dám động tới cô?"
Cái nữ nhân giống như khối băng kia... vừa nhìn liền muốn cách xa trăm mét chứ đừng nói cả gan trêu chọc.
Tần Lam cắn môi: "Ngôn, tôi có từng nói với cô tôi cảm thấy rất tổn thương khi bị bỏ rơi chưa?"
"..."
Ngô Cẩn Ngôn nuốt cục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ho-hon-the/910153/chuong-23.html