Ngô Cẩn Ngôn day day thái dương, thầm nghĩ điều quan trọng nhất bây giờ là phải tìm cách tách khỏi Tần Lam.
Thế nhưng trớ trêu thay, khi cô còn chưa kịp mở miệng, đại gia hỏa Tần Lâm đã không biết từ đâu xuất hiện, nhoẻn miệng thân thiện cười gọi: "Cẩn Ngôn tỷ."
Ngô Cẩn Ngôn xém chút nữa là chết vì đột quỵ...
Cẩn Ngôn tỷ???
Xú nam nhân lần trước bị cô chỉnh cho thừa sống thiếu chết bây giờ lại thân thiện gọi cô như vậy ư?
Dường như cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của người đối diện. Tần Lâm gãi gãi đầu cười: "Cẩn Ngôn tỷ, chuyện lần trước thật lòng xin lỗi. Tỷ tỷ đã nói tất cả mọi chuyện với em rồi. Thật không ngờ chị chính là người cứu chị ấy."
"Không thành vấn đề." Ngô Cẩn Ngôn một cái liếc mắt cũng keo kiệt. "Đây là trách nhiệm của đặc công chúng tôi."
"Chị vẫn còn giận ư?"
"Tôi đâu có nhỏ nhen tới mức ấy."
"Vậy... chúng ta... chúng ta hòa nhé." Tần Lâm cúi đầu lí nhí nói. Nom dáng vẻ thật giống tiểu hài tử bị khi dễ nhà bên.
Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày. Đều là chị em cùng cha cùng mẹ, vậy mà sao khí chất giữa nữ nhân rắn rết Tần Lam lại bỏ xa em trai đến mức này?
"A Lâm, đừng ở đây nói hươu nói vượn nữa." Tần Lam lên tiếng cắt ngang. Giọng nói không giấu nổi sự cưng chiều.
"Nhưng mà..." Tần Lâm luyến tiếc nhìn Ngô Cẩn Ngôn.
"Được..." Ngô Cẩn Ngôn gật gật đầu. "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu."
"Thật?"
"Tôi chưa từng nói dối."
"Cẩn Ngôn, chị nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ho-hon-the/910150/chuong-20.html