Chương trước
Chương sau
Không có yêu tinh, Harry ba người bọn họ căn bản không có biện pháp ra khỏi đây. Bởi vì muốn ra khỏi đây phải đi qua một cánh cửa đặc biệt, mà muốn mở cánh cửa này ra thì cần phải có yêu tinh, mà lúc này con yêu tinh đưa bọn họ xuống đây thì đang nằm ngủ trên mặt đất lạnh lẽo.
"Harry, phương pháp để ra khỏi đây của ngươi rốt cuộc là cái gì vậy?" Harry vẫn luôn mỉm cười thần bí làm cho Lucius cảm thấy rất tò mò.
Nếu Lucius không nhìn lầm mà nói, lúc nãy hắn vừa thấy khóe miệng Snape run rẩy vài cái, cho nên Snape có chút bất dĩ mà lên tiếng, "Ta tin tưởng, ngươi chắc chắn sẽ không muốn biết đâu."
Lucius thấy biểu tình của Snape, nội tâm trong lòng lắn ngoài cảm giác tò mò thì còn có thêm chút bất an, "Harry phương pháp của cậu đáng tin cậy không?"
Harry đặc biệt tự tin gật gật đầu, "Đương nhiên, không chê vào đâu được."
Harry đưa tay mời hai người lên xe đẩy, Snape vốn dĩ đặc biệt không thích ngồi lên "Phương tiện giao thông" đầy kích thích này, nhưng là hắn lại nghĩ chỉ một lát nữa thôi hắn sẽ ngồi lên phương tiện giao thông kia, cảm giác khó chịu trong lòng từ từ biến mất.
Chiếc xe đẩy chở ba người Harry bọn họ bắt đầu tăng tốc, mãi cho đến khi lên được tầng cao nhất mới dừng lại.
Tầng cao nhất của Gringotts, là một tầng vô cùng rộng rãi, không hề có một cái hầm bạc nào. Phía trên là một cái nóc nhà làm bằng pha lê, mặt trên có rất nhiều ánh sáng đầy màu sắc chiếu lên, bởi vì phía trên đó có dùng thêm vài bùa chú phòng hộ.
Tất cả mọi thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là cái thứ sinh vật đang nằm ở kia.
Thân thể to lớn nằm dưới mặt đất giống như một ngọn núi nhỏ, bởi vì thời gian dài không được chiếu rọi dưới ánh nắng mặt trời nên vảy trên người nó đều lộ ra màu sắc tái nhợt. Tuy rằng cơ thể rất to lớn nhưng nhìn tổng thể thì nó cũng rất gầy yếu, có thể thấy được nó đã chịu cực khổ có thể xấp xỉ với ngược đãi. Vảy thưa thớt, theo chuyển động của nó thì vảy cũng từ từ rơi xuống dưới. Bốn chân cùng phần đầu của nó đều bị xích sắt xích lại, do bị buộc lại lâu quá nên có rất nhiều vết thương còn có thể nhìn thấy xương trắng hiện lên trên miệng vết thương.
Đây là một con rồng, một con con rồng trưởng thành bị yêu tinh nhốt lại ở Gringotts gần trăm năm.
Lucius nhìn con vật khổ sở trước mắt, hàm dưới hơi hơi hạ thấp xuống, lộ ra biểu cảm kinh ngạc, "Harry..... Không lẽ biện pháp cậu nói, biện pháp đi ra ngoài mà cậu nói không lẽ chính là chỉ.... con rồng này."
Harry mỉm cười gật gật đầu, "Đúng vậy."
Lucius quay đầu đi, nhìn về phía Snape, "Vợ của ngươi tùy hứng như vậy, ngươi cũng không quản sao?"
Snape bất đắc dĩ mà nhăn lông mày lại, "Thực ra cái này chính là biện pháp ra ngoài duy nhất rồi."
Mà Harry đang nghe đến một từ vợ này, liền cảm thấy không vui mà bĩu môi, vì cái gì tất cả mọi người biết cậu là ở dưới a......
"Đi thôi, đi thôi." Harry không kiên nhẫn mà hướng về phía hai người đàn ông vẫy vẫy tay, "Không phải chỉ là rồng thôi sao, ngồi một lần cũng sẽ không chết được đâu."
Khóe miệng Lucius lập tức run rẩy, "Không phải chỉ là rồng thôi sao, thật đúng là Gryffindor....."
Snape nhìn thoáng qua Lucius, những lời sắp nói ra liền bị Lucius đè xuống âm thầm nói ở trong lòng, thật đúng là Gryffindor không có đầu óc, không biết sống chết!
Ba người chậm rãi đi tới bên cạnh con rồng, càng tới gần con rồng, Harry càng có thể cảm nhận được sự yếu đuối của nó. Con rồng đang ngẩng đầu, nhìn bầu trời trong xanh qua những viên pha lê trên nóc nhà. Harry có thể từ trong cặp mắt tràn đầy tơ máu kia, nhìn thấy được nó với bầu trời xanh, là khát vọng được bay lượn mãnh liệt.
Con rồng tùy ý để ba người Harry bọn họ tiếp cận nó, không có rống to lên đầy giận dữ cũng không có làm ra hành động gì có thể tổn thương bọn họ. Có lẽ là bởi vì thân thể nó không động đậy được, hoặc có lẽ là nó có thói quen tiếp xúc với sinh vật khác.
Harry đi đến chỗ đầu của rồng, dùng xà ngữ để nói vài câu với con rồng trước mắt.
[ ta là tới đây để giúp ngươi có thể được tự do. ]
Con rồng khẳng định có thể nghe hiểu lời nói của Harry nhưng là nó cũng không đáp lại bất cứ điều gì với Harry. Chỉ là mở miệng rộng ra để phát ra âm thanh "".
Từ khi con rồng há mồm Harry có thể thấy rõ là, con rồng không có lưỡi. Một loại cảm giác bi thương tràn ngập trái tim Harry, cậu nhẹ nhàng sờ sờ lên đầu của con rồng. . Cập nhật truyện nhanh tại # TRÙM TRUYỆN. or g #
[ đi thôi. ]
Harry cùng Snape, Lucius bò lên trên lưng con rồng, ngồi lên trên đỉnh đầu của con rồng.
Snape loại bỏ hết tất cả xích sắt trói con rồng lại.
Con rồng hưng phấn mà duỗi cánh ra, vỗ cánh phành phạch vài cái, rồi bay lên trời. Lúc mới đầu bay thì có chút nghiêng ngả, vì rốt cuộc nó cũng đã rất nhiều năm chưa từng bay.
Sau khi con rồng giữ được thăng bằng, nháy mắt nó bay thẳng lên trên nóc nhà. Dùng cơ thể của nó va chạm mãnh liệt với nóc nhà pha lê, mà ba người Harry bọn họ giúp đỡ nó giải trừ khối rubik bằng pha lê trên đỉnh nóc nhà.
Đột nhiên toàn bộ Gringotts chấn động thật lớn, mấy con yêu tinh nhanh chóng đuổi theo lên tầng cao nhất. Dù mấy con yêu tinh đó muốn làm cái gì đi nữa, thì cũng đã muộn rồi.
Nóc nhà pha lê được một con rồng cùng ba người hợp lực rốt cuộc cũng đi đánh vỡ tan.
Con rồng cao ngạo mà ngẩng đầu lên, gầm rú một tiếng nhưng không ai nghe được. Kích động giương đôi cánh thật lớn ra, bay vào bầu trời mà nó đã khát khao từ lâu.
Hôm nay thời tiết rất là trong xanh, mặt trời cao cao treo lên bầu trời rộng lớn, cùng với những đám mây trắng bồng bềnh trôi nổi trên bầu trời xanh.
Một con rồng bay xẹt qua trên không trung, ai cũng nhìn không thấy được trên đỉnh đầu con rồng còn mang theo ba nhân loại loài người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.