Chương trước
Chương sau
Từ khi Snape bắt đầu hôn mê, Harry đã một ngày một đêm luôn ngồi bên cạnh Snape.
"Cậu Potter, cậu có muốn ăn cái gì không." Gia tinh chuyên phục vụ trong hầm thật sự không nhìn được nữa, Harry không ăn không uống, không động đậy cứ như vậy mà ngồi bên cạnh Snape.
Harry lắc lắc đầu với sắc mặt đã vàng như ánh nến, một chữ cũng không nói, gia tinh thở dài rồi biến mất.
Bình thường gia tinh được dạy là không được quan tâm chuyện của chủ nhân, cũng không nên nhiều chuyện. Nếu không phải ngày thường Harry đối đãi rất hòa thuận với gia tinh, sóng sóng cũng không muốn phá vỡ quy tắc này.
Harry vươn tay mà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của Snape, nhẹ nhàng hé môi nói, "Sev.... erus....", giọng nói thì thầm có chút nghẹn ngào, dây thanh quản của Harry khẽ động, mang theo từng cơn từng cơn đau đớn.
Hai hàng lông mày của Snape đang nằm yên bên nhau, lại bất ngờ cử động.
Harry thấy vậy có chút kích động mà nắm lấy tay Snape, "Severus!"
Snape chậm rãi mở to hai mắt, rồi liền không chớp mắt mà nhìn tiểu Harry, trong miệng lại nói những lời làm cho Harry dở khóc dở cười, "Tiểu cự quái, ồn muốn chết. Ta thật không thể hy vọng xa vời..... Một cự quái như em không thể hiểu được cái gì gọi là yên tĩnh......"
Harry bất tri bất giác mà mở miệng nói, "Severus.... Anh rốt cuộc cũng đã tỉnh...."
Giọng nói Harry có chút run rẩy.....
Snape run rẩy mà vươn tay, chạm vào khuôn mặt của Harry, "Đồ ngốc, khóc cái gì....."
Nhìn nước mắt ướt át trên tay Snape, Harry mới phát hiện không biết từ lúc nào mà cậu đã khóc rồi. Harry dùng tay hung hăng mà lau nước mắt, rồi lập tức mỉm cười sáng lạn, "Em đang rất vui đó, Severus."
Harry nhẹ nhàng mà nhào vào trong lòng ngực Snape, không thèm để ý đến nước mắt của cậu đã làm ướt vạt áo của Snape.
Snape nhẹ nhàng mà vỗ sau lưng Harry, trấn an người yêu nhỏ tuổi của mình.
"Rất xin lỗi...." Snape nhẹ nhàng mà nói, "Em sợ lắm đúng không......"
Harry khóc càng lúc càng nhiều, "Severus.... Ô.... Em, em cho rằng..... Anh rốt cuộc..... Cũng chưa chịu tỉnh lại......"
Snape nhẹ nhàng trở mình, để Harry nằm trong lòng ngực của mình, một bên dùng tay trấn an Harry đang khóc nức nở, một bên nhẹ nhàng mà mở miệng nói, "Ta sẽ không chết đâu.... Nếu như ta chết, em cũng sẽ chết..... Cho nên, vì em... Ta sẽ không....."
Harry hai mắt đẫm lệ mông lung mà ngẩng đầu lên, nước mắt của Harry vẫn còn ở trong hốc mắt, cậu nhìn xuyên qua con ngươi màu đen thâm trầm kia, thấy được bóng dáng của chính mình..... Chỉ có duy nhất bóng dáng của cậu.....
Harry cảm thấy tâm trạng tốt lên nên mới không khóc thút thít nữa, cậu trừng phạt mà mở miệng cắn một cái trên vai Snape.
Snape đau nên nhăn lại lông mày, nhưng cũng không có nói gì.
Harry uy hiếp nói, "Nếu anh còn như vậy nữa, kiếp sau em sẽ không ở bên cạnh anh nữa."
Nhìn tính tình trẻ con của Harry, Snape không nhịn được vươn tay xoa xoa tóc của Harry, "Tiểu cự quái, em đã quên rồi sao, chúng ta có khế ước bạn đời linh hồn giao hòa nên chúng ta sẽ đời đời kiếp kiếp ở bên nhau."
Harry nghe Snape nói, đột nhiên bình thường trở lại, có lẽ sau này Snape sẽ còn gặp chuyện như vậy, có lẽ có một ngày nào đó Snape thật sự sẽ bởi vì vậy mà chết, Harry sẽ còn lo lắng, sẽ còn bất an, sẽ còn đau lòng. Nhưng là, cuối cùng, không chỉ có một người ra đi, hai người bọn họ sẽ vĩnh viễn bên nhau, họ sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Cứ như vậy là được rồi.
Sau khi hai người tận hưởng cảm giác ấm áp của nhau, Harry mới nhớ tới việc quan trọng cần hỏi.
"Severus, Voldemort sống lại sao?"
Snape lắc lắc đầu, "Chưa đâu, hắn vẫn còn đang bám vào người khác hấp thu pháp lực và sức mạnh."
Nghe được Voldemort còn chưa có sống lại, Harry nhẹ nhàng thở ra.
"Kia, hắn triệu hoán anh làm cái gì vậy?"
Con ngươi Snape u ám, "Hắn.... Muốn ta làm Độc Dược ổn định linh hồn cho hắn."
Độc Dược ổn định linh hồn.... Thứ này đúng là thứ mà Voldemort cần nhất bây giờ.
"Vậy tại sao anh lại bị thương nặng như vậy?" Harry nhíu lại lông mày, theo bản năng mà cắn môi.
"Harry...." Giọng nói của Snape có chút âm trầm, "Hắn đã biết....."
Trái tim Harry hơi hơi co rụt lại, "Đã biết?"
"Đúng vậy, giống như những gì em đang nghĩ. Có người nói cho hắn biết, quan hệ của ta và em không tầm thường......."
Harry kinh hãi, "Chắc anh cũng không ngây ngốc mà thừa nhận đúng không."
Snape cong khóe miệng, "Ngây ngốc? Em cảm thấy cái từ này thích hợp dùng ở trên người ta sao?"
Harry lại thở dài một hơi, "Em biết anh sẽ không ngốc như vậy mà."
Snape nhẹ nhàng mà nhéo nhéo chóp mũi của Harry, "Ta nói, ta chỉ là vì tiếp cận em...." Còn có, lợi dụng em, đùa giỡn em.... Những chữ này, Snape không thể trực tiếp nói thành lời cho Harry nghe được.
Tuy rằng Snape không nói, nhưng là trong lòng Harry lại hiểu rất rõ ràng, lúc mà Snape đối mặt với cơn thịnh nộ của Voldemort, hắn sẽ nói cái gì, mới có thể làm cho Chúa Tể Hắc Ám vĩ đại đó nguôi giận được.
Gián điệp, khó khăn nhất không phải là làm như thế nào để che giấu thân phận. Mà là, chính mình nên nói ra những lời như thế nào mới không khiến bản thân bị giết, nói ra những chuyện mà chính bản thân mình không làm......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.